Lâm Mộng mang theo một cây dù ra, cô đứng phía sau che cho cậu ta. Cảm nhận được không có nước mưa rơi trên đỉnh đầu, Lăng Siêu liền quay lại nhìn.
Ánh mắt của cậu rưng rưng ngấn lệ bây giờ đã tràn ngập hạnh phúc. Cuối cùng Lâm Mộng vẫn không vứt bỏ cậu!
Đưa Lăng Siêu vào trong nhà, cô chỉ có thể để cậu ta mặc tạm bộ đồ ngủ của mình. Không ngờ rằng trong bộ dạng này, Lăng Siêu lại có để đáng yêu tới vậy.
Lâm Mộng bất đắc dĩ phải sấy tóc cho tên ngốc này. Cậu ta ngoan ngoãn như một chú cún, yên phận ngồi đó cho cô tùy ý hành xử, xem chừng cậu đang rất hạnh phúc!
Nhìn Lăng Siêu vui vẻ hồn nhiên như thế, Lâm Mộng thật không nỡ đuổi cậu ra ngoài. Bây giờ cậu ta chỉ coi cô là vợ, lại không biết người thân hay nhà cửa ở đâu. Hơn nữa với bộ dạng này, nếu ra đường sẽ gặp biết bao nhiêu hiểu lầm, rồi biết bao nhiêu tai họa nữa sẽ ập đến.
Suy nghĩ một hồi, Lăng Siêu đột nhiên lim dim ngủ gật. Cậu ta quay người lại, ôm lấy eo Lâm Mộng, dui dụi vào người cô làm nũng.
"Anh buồn ngủ quá... chúng ta đi ngủ được không?"
Bị cậu ta đột ngột ôm lấy, Lâm Mộng giật bắn người, nhưng cũng không đẩy được cục nam châm này ra. Có lẽ cả ngày nay đi lang thang trên đường cũng thấm mệt, cô cười nhẹ vuốt ve mái tóc của cậu, rồi nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống dưới ghế.
"Phòng trên kia tôi chưa dọn dẹp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-to-dai-minh-tinh-deu-thich-toi/2466328/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.