Thời gian trong giây phút đó trôi thật chậm, dường như là đông cứng lại, chỉ có hai người là còn hoạt động.
Hắn tình cảm trao cho cô Bắc Gia, mong muốn cô ở bên cạnh hắn. Không có lời yêu, không có câu hứa. Nhưng sự thừa nhận của hắn và sự chấp nhận của Âu Nhược, đó chính là câu nói "yêu" đáng giá nhất, cao quý nhất mà bất kì ai cũng chưa chắc mình làm được.
Giúp Âu Nhược kéo khóa chiếc váy, Bắc Vũ Tịch đứng đó ngắm nhìn cô. Chiếc váy này là Kỳ Thừa Doanh đưa đến, nói là chuẩn bị riêng cho Âu Nhược, thật ra có người làm sẽ giúp cô thay, nhưng Bắc Vũ Tịch một mực không đồng ý liền đuổi đi.
Váy kết hợp hai màu xanh trắng, một nữa xanh, đi với một nữa trắng là kiểu thiết kế dành cho phụ nữ trưởng thành. Cổ áo chữ V, ở thắc lưng lại có một sợi dây cột eo, tay áo dài đến khủy tay cắt từ bả vai cắt xuống chia làm hai nữa. Dáng váy xuông, chân váy tua rua đúng loại Âu Nhược thích.
Âu Nhược không mất đi dáng vẻ ngây thơ mà còn thêm phong thái của một cô gái trưởng thành. Chính chắn nhưng không thô kệch.
"Vũ Tịch! Anh đừng nhìn em như vậy, sẽ ngượng lắm." Âu Nhược kháng nghị.
Bắc Vũ Tịch kéo cô ôm vào lòng, tay năng cằm Âu Nhược, chân thành khen ngợi: "Sự xinh đẹp của em sẽ làm đàn ông để ý."
Bây giờ, hắn thật sự khó chịu. Lúc trước Âu Nhược dù có xinh đẹp hắn cũng không khen cô một câu, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-tinh-phu-nhan-cua-dai-ma-vuong/2657155/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.