🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ta chỉ cười.

 

Tại sao ư?

 

Ta sợ rằng chỉ cần thiếu một đồng, nửa xu, Tống Thập Bát sẽ thất bại. Nếu chỉ vì thiếu chút như vậy mà hỏng việc, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp.

 

Tháng Năm, quả mơ còn chưa chín, Yến Vạn Tam dẫn hai vạn quân từ phía tây tiến đến.

 

Ta theo hắn đi về phía đông.

 

Đến khi gặp lại Tống Thập Bát, đã là mùa đông hai năm sau.

 

Chuyến đi này không dễ dàng. Yến Vạn Tam muốn cắt đứt đường lui của Thành Vương. Dưới trướng Thành Vương toàn là dũng tướng hổ báo, hai bên đối đầu, thường là không c.h.ế.t không thôi.

 

Cuối cùng, Thành Vương lâm vào thế bị kìm kẹp trước sau, từ tường thành Đông Châu nhảy xuống, thế là loạn thế bắt đầu khép lại.

 

Khi đó, ta đứng dưới chân thành, còn Tống Thập Bát ở trên tường thành.

 

Tuyết lớn rơi trắng xóa, hắn vận bạch y ngân giáp.

 

Vừa giống người ta từng quen biết, lại vừa không hoàn toàn giống.

 

Ta và hắn vẫn cách nhau quá xa.

 

Hoặc có lẽ tuyết lớn đã làm mờ mắt ta, khiến ta không nhìn rõ hắn.

 

Hỉ Cô kéo tay áo ta, chỉ lên tường thành.

 

"Mẫu thân, nhìn kìa, đó là phụ thân của con."

 

Con bé nói chắc như đinh đóng cột.

 

Như thể ngày nào cũng gặp hắn, chưa từng xa cách.

 

"Sao con biết đó là phụ thân của con?"

 

"Bởi vì phụ thân giống hệt như lời mẫu thân kể! Mẫu thân nói phụ thân là một người như thần tiên."

 

Thì ra là do ta nói với con bé.

 

Thì ra trong mắt ta, Tống Thập Bát lại là một người như thần tiên.

 

Điều này không ổn, thực sự không ổn chút nào.

 

 14

 

Ta lẫn trong đại quân, mơ màng tiến vào thành, ngựa của Yến Vạn Tam chạy sát bên xe.

 

Hỉ Cô vén rèm xe lên.

 

"Nương tử, Thập Bát gia tới rồi."

 

Yến Vạn Tam cười để lộ hàm răng trắng bóng nổi bật trên khuôn mặt đen nhẻm của hắn.

 

Chưa kịp để ta nói gì, Hỉ Cô đã nhảy xuống xe.

 

Người kia cưỡi trên lưng ngựa trắng, vai và tóc đều phủ một lớp tuyết, râu ria xồm xoàm nhưng ánh mắt sáng rực.

 

"Phụ thân!"

 

Hỉ Cô vui vẻ dang rộng hai cánh tay. Người ấy xoay người xuống ngựa, mở rộng vòng tay, ôm chặt lấy con bé vào lòng.

 

Hắn không nói gì.

 

Chỉ lặng lẽ ôm lấy Hỉ Cô.

 

Đôi mắt kia lại dán chặt vào ta.

 



Ánh nhìn ấy nặng trĩu như có hình hài, rơi trên người ta, khiến ta không khỏi run nhẹ.

 

Đôi môi hắn mấp máy, không phát ra âm thanh, nhưng ta biết hắn đang nói gì.

 

Hắn nói: "Lại đây."

 

Ta ngơ ngác nhích dần ra mép xe.

 

Ngẩng đầu nhìn hắn, đã gần sáu năm trôi qua.

 

Khoảng thời gian dài như vậy, nếu cố tình quên đi ai đó, chắc cũng đã quên được rồi.

 

Ta nhìn hắn thật kỹ.

 

Tóc mai hắn đã điểm bạc, khóe mắt có nếp nhăn, làn da ngăm đen, thân hình gầy hơn, râu ria mọc dài, nhưng vẫn đẹp đến c.h.ế.t người.

 

Khóe miệng hắn nhếch lên, như xưa kia, vừa tà mị vừa vô lại.

 

"Sao thế, không nhận ra ta nữa à?"

 

Thổ phỉ, thô tục.

 

Ta âm thầm mắng một câu.

 

Nhưng khóe miệng lại không kìm được mà cong lên.

 

Hắn đặt Hỉ Cô xuống đất, xoay người lên ngựa.

 

Hắn quay lưng với gió tuyết, đưa tay về phía ta.

 

Khi còn nhỏ, ta từng lén đọc thoại bản.

 

Trong đó, ý trung nhân lý tưởng luôn cưỡi ngựa trắng mà đến. Ta chưa bao giờ tin.

 

Làm gì có nhiều ngựa trắng đến vậy?

 

Làm gì có nhiều ý trung nhân đến thế?

 

Nếu muốn cả hai thứ đó, không biết khó đến nhường nào.

 

"Không lên à? Ta chờ đến sắp phát điên rồi."

 

Hắn nắm lấy ta, kéo ta lên lưng ngựa.

 

Ngựa chạy rất nhanh, ta tựa vào n.g.ự.c hắn, cảm nhận nhịp tim đập mạnh mẽ.

 

Hắn một tay nắm dây cương, tay còn lại ôm lấy eo ta.

 

Cánh tay ấy như sắt nung, nóng rực khiến đầu óc ta choáng váng.

 

Ta biết hắn đang nghiến răng chịu đựng.

 

Nhưng không hiểu tại sao dục vọng của hắn lại mãnh liệt như vậy.

 

Hắn đã có thê thiếp, hẳn không thiếu nữ nhân.

 

Nhưng giờ phút này, ta không thể hỏi ra những điều đó.

 

"A Nô, A Nô…"

 

Hắn khẽ cắn vào dái tai ta, hơi thở nhẹ nhàng nhưng rối loạn.

 

"Đồ khốn…"

 

Ta nghiến răng mắng hắn.

 

"Ta chẳng phải đồ khốn thì là gì?"



 

Hắn cười đáp, giọng khàn khàn mê hoặc.

 

Ta lơ mơ bị hắn bế xuống ngựa, đến khi hắn đè lên ta trên giường, ta vẫn chưa tỉnh táo.

 

Khi ta mở mắt, không biết giờ là lúc nào.

 

Trong phòng tối đen như mực, ta nằm trên chiếc giường mềm mại, căn phòng ấm áp như mùa xuân.

 

Ta định trở mình, nhưng toàn thân ê ẩm, lười biếng chẳng muốn động đậy.

 

Đưa tay sờ soạng, bên cạnh chẳng có ai.

 

Tống Thập Bát ngủ với ta, rồi lại biến mất không dấu vết.

 

Giống hệt lần đầu tiên.

 

Nhưng lần này, ta không còn bình thản như lần đầu.

 

Ta nghiến răng nguyền rủa hắn một hồi, lặp đi lặp lại chỉ có mấy từ: "Đồ khốn, thổ phỉ, lưu manh."

 

Ta đã nghĩ xong, sẽ làm sao để nói chuyện bình tĩnh với hắn, làm sao để giành lấy quyền lợi của mình, làm sao để buộc hắn trả lại số tiền ta kiếm được bao năm nay.

 

Sau đó, ta sẽ dẫn Hỉ Cô đến một nơi có núi non, sông nước, sống cuộc đời tự do tự tại.

 

Nhưng hắn cứ nhất định phải đến khuấy động ta.

 

 15

 

Ta mở mắt khi trời đã sáng, thay đồ, chỉnh trang xong xuôi, hỏi một tỳ nữ mới biết, Tống Thập Bát đã mang theo Hỉ Cô rời đi Trường An trong đêm.

 

Hắn để lại một câu:

 

"Ngủ dậy rồi từ từ đến."

 

Hắn đúng là mang phong thái hành quân đánh trận để áp dụng lên ta.

 

Ta liền ngoan ngoãn nghe lời, ở lại Đông Châu nửa tháng.

 

Đến khi Yến Vạn Tam quay về Trường An, hắn nhất quyết kéo ta theo.

 

Ta không còn cách nào, đành đi cùng.

 

Yến Vạn Tam là nam nhân, nhưng nói nhiều chẳng kém gì nữ nhân.

 

Ta ngồi trong xe ngựa, hắn cướp luôn việc của phu xe.

 

Chỉ cần không ăn cơm, miệng hắn liền không ngừng hoạt động.

 

"Ung Châu ba mặt đều có nước, khi chúng ta tấn công nơi đó, đã chiến đấu khổ sở nửa tháng mà vẫn không hạ được, còn bị tên Lưu Tử Lộ tính kế, mất hơn một vạn người.”

 

"Thập Bát gia cũng bị trúng tên, nếu mũi tên đó lệch nửa phân nữa, hắn đã mất mạng.”

 

"Ngươi biết tính hắn rồi, nếu chịu thiệt, nhất định sẽ trả gấp mười, gấp trăm lần.”

 

"Lúc đó có người hiến kế độc, muốn bỏ độc vào thượng nguồn sông Hằng.”

 

"Thập Bát gia trong cơn giận đã đồng ý, Kỷ Hoài hết lời can ngăn nhưng hắn không chịu nghe.”

 

"Đúng lúc ấy, nương tử gửi đến một phong thư. Đọc xong thư, hắn liền tìm Kỷ Hoài bàn bạc, từ bỏ kế sách độc ác đó, đổi sang cách khác.”

 

"Kỷ Hoài đùa rằng hắn là một con ngựa hoang, chỉ có dây cương trong tay nương tử mới trói được hắn.”

 

"Hắn không phản bác, chỉ hừ một tiếng rồi quay người đi mất.”

 

"Ta hỏi hắn nương tử đã viết gì trong thư, hắn nhất quyết không chịu nói. Ta tò mò lắm, không biết nương tử có thể tiết lộ được không?"

 

Ta chỉ từng viết một lá thư cho hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.