Ta chỉ cười.
Tại sao ư?
Ta sợ rằng chỉ cần thiếu một đồng, nửa xu, Tống Thập Bát sẽ thất bại. Nếu chỉ vì thiếu chút như vậy mà hỏng việc, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp.
Tháng Năm, quả mơ còn chưa chín, Yến Vạn Tam dẫn hai vạn quân từ phía tây tiến đến.
Ta theo hắn đi về phía đông.
Đến khi gặp lại Tống Thập Bát, đã là mùa đông hai năm sau.
Chuyến đi này không dễ dàng. Yến Vạn Tam muốn cắt đứt đường lui của Thành Vương. Dưới trướng Thành Vương toàn là dũng tướng hổ báo, hai bên đối đầu, thường là không c.h.ế.t không thôi.
Cuối cùng, Thành Vương lâm vào thế bị kìm kẹp trước sau, từ tường thành Đông Châu nhảy xuống, thế là loạn thế bắt đầu khép lại.
Khi đó, ta đứng dưới chân thành, còn Tống Thập Bát ở trên tường thành.
Tuyết lớn rơi trắng xóa, hắn vận bạch y ngân giáp.
Vừa giống người ta từng quen biết, lại vừa không hoàn toàn giống.
Ta và hắn vẫn cách nhau quá xa.
Hoặc có lẽ tuyết lớn đã làm mờ mắt ta, khiến ta không nhìn rõ hắn.
Hỉ Cô kéo tay áo ta, chỉ lên tường thành.
"Mẫu thân, nhìn kìa, đó là phụ thân của con."
Con bé nói chắc như đinh đóng cột.
Như thể ngày nào cũng gặp hắn, chưa từng xa cách.
"Sao con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-hoang-hau-va-phu-quan-tho-phi/3742730/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.