Thời buổi này mà vẫn dưỡng được mình trắng trẻo mập mạp như thế, có thể thấy hương hỏa ở đạo quán của hắn quả thực rất thịnh.
Cũng đúng thôi, khi con người không thể tự cứu mình, luôn trông chờ thần Phật phù hộ.
Chỉ là chẳng nghĩ tới, điều Phật gia nói nhiều nhất chính là "tùy duyên".
Mà Đạo gia lại giảng rõ ràng nhất rằng "Đạo pháp tự nhiên".
Tóm lại, mọi thứ đều là số phận, bất kể tốt xấu, đều phải bình thản mà chấp nhận.
Kỷ Hoài uống một chén trà, ăn nửa đĩa điểm tâm, rồi ngồi giảng đạo pháp với ta suốt nửa canh giờ.
Ta vốn chẳng có ngộ tính gì, nhưng lại rất kiên nhẫn.
"Ta thấy nương tử quả thật có căn cơ giác ngộ.”
Hắn nheo mắt cười.
"Quả thực ta đã thấu triệt được câu ‘chết đạo hữu không c.h.ế.t bần đạo’.”
Ta đáp, cười nhẹ.
"Đây là đại trí tuệ, chỉ có người thông suốt mới có thể lĩnh ngộ."
Hắn đứng dậy, vung tay áo, nói muốn lấy 200 lượng vàng.
Ta mở ngăn tủ đầu giường, lấy 10 thỏi vàng mỗi thỏi 10 lượng, cộng thêm 50 lượng vàng hạt và vàng lá, bỏ vào hòm rồi gói lại.
Hắn tiện tay xách đi, lại lấy thêm gói điểm tâm ta đã chuẩn bị, ung dung ra khỏi cửa.
Chuyện này tuy nhỏ, nhưng nhìn là biết hắn có bản lĩnh.
Có thể tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-hoang-hau-va-phu-quan-tho-phi/3742729/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.