🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 11

 

Yến nương tử dường như không ngờ ta sẽ từ chối thẳng thừng như vậy, ngẩng đầu lên, ánh mắt không tin nổi mà nhìn ta.

 

“"Ngươi tới nói chuyện với ta, thực sự nghĩ rằng chuyện này chỉ mình ta mới nói được hay sao? Nhưng các người ai mà chẳng biết, ta cũng chỉ là kẻ không danh không phận theo Tống Thập Bát.”

 

"Nếu ta đi nói chuyện này với hắn, ta lấy tư cách gì? Hắn sẽ nghĩ thế nào về ta?”

 

"Hắn với Yến giáo úy tuy khác họ nhưng thân như huynh đệ. Đã là huynh đệ, có chuyện gì là không thể nói ra? Ai thích hợp hơn để nói chuyện này với hắn?”

 

"Ngươi hôm nay tới, nếu chỉ để thăm dò, thì ta nói thẳng, chuyện này thành hay không thành đều không liên quan tới ta."”

 

"Ngươi đã sinh con cho hắn, sao chuyện này lại không liên quan tới ngươi? Vạn Tam nói, Thập Bát gia nổi giận, ai nói cũng không nghe, nhưng lại chịu nghe lời ngươi."

 

Ta lắc đầu, phải nói sao để nàng hiểu đây?

 

Tống Thập Bát không phải là nghe lời ta, mà là hắn hiểu lý lẽ, chỉ cần có người gợi mở cho hắn mà thôi!

 

"Ngươi về nói lại với Yến giáo úy lời của ta. Tốt nhất hãy hỏi Tam Nương xem nàng có thực sự muốn gả cho Tống Thập Bát hay không. Yến giáo úy có lẽ cũng biết rõ, hôn sự của Tống Thập Bát, tuyệt đối không dễ dàng mà định được."

 

Dù sao hắn vẫn còn toan tính đại sự, hôn sự cũng là một con bài.

 

Yến nương tử nhìn ta mà chẳng hiểu đầu đuôi, dường như nhất định phải có một câu trả lời rõ ràng.

 

"Ngươi thử nghĩ xem, tại sao ngươi và Yến giáo úy lại muốn thúc đẩy mối hôn sự này?"

 

Chỉ trong chớp mắt, nàng mở to mắt, hoảng hốt.

 

"Hoặc là Yến giáo úy tự nói với Tống Thập Bát, bảo hắn nạp Tam Nương, hoặc là Tam Nương cứ chờ, với tính cách của Tống Thập Bát, sớm muộn gì cũng sẽ có câu trả lời.”

 

“Nhưng ta nói thêm một câu, nếu một ngày Tống Thập Bát thực sự như chúng ta mong đợi, vinh hoa phú quý của nhà họ Yến đã đặt trên vai Yến giáo úy, thì cớ gì phải ủy khuất Tam Nương?”

 

"Ca ca nàng có thể bảo vệ nàng, tìm cho nàng một người thực lòng yêu thương, biết quan tâm lo lắng cho nàng, chẳng phải tốt hơn sao?"

 

Mấy ngày sau, ta đã quên chuyện này.

 

Tam Nương và ta sống chung một viện, ngày nào cũng gặp mặt, ta vẫn đối xử như thường. Tam Nương thấy ta liền lảng tránh, ta giả vờ không thấy, vẫn sống như thường.

 

Cuối cùng nàng cũng phải tự mình nghĩ thông suốt.

 

Người đi Tây Thục đã quay về, Quách Hưng muốn triệu kiến Tống Thập Bát.

 

Tống Thập Bát không vội vã chút nào, về nhà trước, tắm rửa xong, ăn uống no nê, rồi lại dẫn Hỉ Cô đi mấy vòng.

 

Ta thật ghen tị với cái lưng của hắn, trông chẳng có vẻ gì là đau mỏi.

 

Cuối cùng Hỉ Cô không chịu nổi, đi mệt rồi, liền nằm bẹp trên người hắn không động đậy nữa.

 

Hắn ngồi xuống bàn, giả vờ nghiêm túc viết chữ, Hỉ Cô ngồi trên đùi hắn, dùng ngón tay chấm mực, khi thì vẽ lên mặt hắn, khi thì vẽ lên giấy.

 

Dưới ánh nến lay động, hai người họ như được bao phủ trong ánh sáng dịu dàng, tràn đầy ấm áp và yên bình.



 

Ta không nỡ quấy rầy, chỉ lặng lẽ ngồi bên nhìn.

 

"Nhà còn bao nhiêu bạc?"

 

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt cũng phủ ánh sáng dịu dàng.

 

Ta thoáng căng thẳng, có chút sợ hãi, nhưng không biết sợ điều gì.

 

"Ta đã đổi tất cả thành vàng rồi, khoảng 500 lượng vàng thỏi, thêm vàng lá, vàng hạt, tổng cộng khoảng 538 lượng."

 

Đây đều là tài sản riêng của Cao Đãng, ngoài số đã phân phát, còn lại chừng đó.

 

"Nàng nhớ kỹ lắm, ngày mai ta sẽ gọi Kỷ Hoài tới, hắn cần bao nhiêu, nàng cứ đưa cho hắn."

 

Hắn thả gia đình Cao Đãng đi, Cao Đãng đầu quân dưới trướng Thành Vương, kết cục ra sao thì không ai biết.

 

Nhưng chuyện này lại mang đến cho Tống Thập Bát một quân sư, chính là Kỷ Hoài.

 

Tên tuổi Kỷ Hoài, thiên hạ đều biết.

 

Hắn vốn là một đạo sĩ, nghe nói thần cơ diệu toán, thông thạo quyền mưu.

 

Quách Hưng, Thành Vương đều từng cử người mời hắn nhiều lần, nhưng hắn nhất quyết không mở cửa đạo quán.

 

Khi nghe tin Kỷ Hoài đầu quân dưới trướng Tống Thập Bát, ta thực sự ngạc nhiên.

 

Ta vốn không tin vào mệnh, nhưng khoảnh khắc ấy, ta lại tin.

 

Mọi thứ đều là số mệnh, Tống Thập Bát nhất định có thể thành đại sự, bởi ngay cả ông trời cũng bắt đầu thiên vị hắn.

 

12

 

"Được."

 

"Không hỏi ta cần tiền làm gì sao?"

 

"Không hỏi."

 

"Ta muốn chiêu binh mãi mã, không thì làm sao lọt được vào mắt Quách Hưng?"

 

Hắn cười rạng rỡ.

 

Sinh ra đẹp đẽ thực sự có nhiều lợi thế, chỉ cần hắn muốn, lúc nào cũng có cách khiến người ta hoa mắt chóng mặt, không biết đường nào mà lần.

 

"Chàng thử so tài với Kỷ Hoài xem, xem ai hơn ai."

 

"Đừng đùa, thiên hạ ai mà không biết danh tiếng của Kỷ tiên sinh, ta nào dám so với hắn?"

 

Ta nghiêm mặt đáp.

 



"Hắn chỉ hơn chàng ở một điểm, đó là không bao giờ ra vẻ bề trên dạy dỗ người khác. Chỉ có điều hắn nói hơi nhiều, đôi khi khiến người ta phiền lòng."

 

"Người tài như thế, dù có chút kỳ quặc cũng chẳng hề gì…"

 

"Đừng giảng đạo, đầu ta đã đủ đau rồi. Nàng bóp cho ta đi. Ta biết, ta hiểu mà, ta nhất định sẽ đối xử lễ phép với hắn, đã dùng người thì phải tin tưởng…"

 

Tống Thập Bát ném bút trong tay xuống, cúi đầu nhìn Hỉ Cô. Con bé không biết từ khi nào đã ngủ.

 

Hắn không nỡ đặt xuống, cứ để con bé ngủ trong lòng mình.

 

Ta quỳ sau lưng hắn, đặt tay lên thái dương, nhẹ nhàng xoa bóp.

 

Hắn ngoan ngoãn ngồi yên, không nói không động, an ổn vô cùng.

 

Tại sao con người lại cần sống nương tựa vào nhau?

 

Có lẽ chính là vì những khoảnh khắc bình yên và vĩnh cửu như thế này.

 

Nhưng sự ấm áp luôn dễ dàng khiến người ta trở nên mềm yếu.

 

Mềm yếu lại làm người ta sợ hãi.

 

Tưởng rằng đã có được, liền bắt đầu lo sợ sẽ mất đi.

 

"A Nô, vì sao nàng chịu đi theo ta?"

 

"Vì khi đó ta tình cờ gặp chàng thôi mà."

 

Chỉ vì tình cờ gặp hắn, thế là đi cùng nhau đến giờ.

 

"Chỉ là tình cờ thôi sao?"

 

"Vậy sao hôm đó chàng lại xông vào phòng ta?"

 

"Tại sao à? Cha mẹ chồng nàng chẳng phải đã mất đi nhi tử duy nhất sao? Nghĩ rằng ta tuổi còn trẻ, dù có làm thổ phỉ thì trong thời loạn thế, thổ phỉ cũng là một con đường sống.”

 

"Họ muốn giữ ta lại để dưỡng già, thì phải dùng gì để giữ ta? Tất nhiên là dùng nàng! Ngủ với con dâu của họ, ta còn dám làm gì nữa? Nhất định sẽ bị họ nắm thóp.”

 

"Họ quá coi thường ta, ta nhận ra điều không ổn, liền đánh ngất họ. Ban đầu định ngay lập tức lên núi, nhưng đã kiệt sức, đành thuận theo ý họ.”

 

"Chỉ là ta không ngờ, xảy ra chuyện như vậy, nàng lại không nói với ta một lời."

 

"Đã biết họ muốn dùng chuyện đó để nắm thóp chàng, sau này tại sao chàng vẫn quay về cứu ta?"

 

"Nàng đã mang thai con của ta, nếu ta không quay lại, ta còn là người sao? Muốn nắm thóp ta? Ta g.i.ế.c họ chẳng phải là xong? Từ năm sáu tuổi ta đã không còn ca ca, họ đối với ta, còn không bằng người dưng."

 

Ta khẽ nắm lấy tay hắn, chẳng nói gì thêm.

 

Ta từng nghĩ Kỷ Hoài là bậc tiên phong đạo cốt, ai ngờ người đến lại là một tên béo trắng nõn.

 

Hắn mặc một bộ đồ vải thô cũ kỹ, nếu không phải trên đầu có tóc, chẳng khác gì tượng Phật Di Lặc trong chùa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.