Đó là sau khi nhận được bốn chữ "Kiến tự như ngộ" từ hắn.
Thư ta viết cũng chỉ vỏn vẹn bốn chữ:
"Nguyện quân an hảo." (Mong chàng bình an.)
"Hắn ổn mà, chỉ là tính cứng rắn, không chịu được uất ức thôi."
Ta đáp.
Yến Vạn Tam liền im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn mới thở dài.
"Hắn đã chịu quá nhiều ấm ức. Cha mẹ mất sớm, các ca ca trong nhà liền đuổi hắn ra khỏi cửa. Hắn lưu lạc khắp nơi, giành giật đồ ăn với chó hoang. Mãi đến năm 13 tuổi mới được nhập ngũ.”
"Nhưng trong quân đội còn bẩn thỉu hơn bên ngoài. Vì hắn đẹp trai, không biết bao nhiêu kẻ thèm muốn. Ngày ngày hắn phải cầm d.a.o mà ngủ, không dám nhắm mắt.”
"Ban ngày liều mạng tập thương, tối trộm học chữ. Hắn thông minh, 15 tuổi đã lập công lớn, 18 tuổi lại lập công lớn, nhưng đều bị người khác cướp mất, hưởng thụ vinh hoa, thăng quan tiến chức…"
Yến Vạn Tam chưa nói hết, nhưng ta đã hiểu. Hắn nhìn thấu thế gian này, nên quyết định trốn thoát.
"Hắn nghĩ đến các người, các người đừng bỏ rơi hắn nữa…"
"Ừ."
Ta khẽ gật đầu.
Bỏ rơi hắn ư?
Thế thì tiện nghi cho hắn quá rồi.
Khi vào thành Vĩnh An, mọi sự tàn khốc ngày trước như giấc mơ.
Phồn hoa náo nhiệt, người đông như mắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-hoang-hau-va-phu-quan-tho-phi/3742731/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.