Đó là sau khi nhận được bốn chữ "Kiến tự như ngộ" từ hắn.
Thư ta viết cũng chỉ vỏn vẹn bốn chữ:
"Nguyện quân an hảo." (Mong chàng bình an.)
"Hắn ổn mà, chỉ là tính cứng rắn, không chịu được uất ức thôi."
Ta đáp.
Yến Vạn Tam liền im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn mới thở dài.
"Hắn đã chịu quá nhiều ấm ức. Cha mẹ mất sớm, các ca ca trong nhà liền đuổi hắn ra khỏi cửa. Hắn lưu lạc khắp nơi, giành giật đồ ăn với chó hoang. Mãi đến năm 13 tuổi mới được nhập ngũ.”
"Nhưng trong quân đội còn bẩn thỉu hơn bên ngoài. Vì hắn đẹp trai, không biết bao nhiêu kẻ thèm muốn. Ngày ngày hắn phải cầm d.a.o mà ngủ, không dám nhắm mắt.”
"Ban ngày liều mạng tập thương, tối trộm học chữ. Hắn thông minh, 15 tuổi đã lập công lớn, 18 tuổi lại lập công lớn, nhưng đều bị người khác cướp mất, hưởng thụ vinh hoa, thăng quan tiến chức…"
Yến Vạn Tam chưa nói hết, nhưng ta đã hiểu. Hắn nhìn thấu thế gian này, nên quyết định trốn thoát.
"Hắn nghĩ đến các người, các người đừng bỏ rơi hắn nữa…"
"Ừ."
Ta khẽ gật đầu.
Bỏ rơi hắn ư?
Thế thì tiện nghi cho hắn quá rồi.
Khi vào thành Vĩnh An, mọi sự tàn khốc ngày trước như giấc mơ.
Phồn hoa náo nhiệt, người đông như mắc cửi.
Tựa như mỗi ngày đều yên bình thế này, những chiếc lồng hấp bánh bao được mở nắp, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Cha mẹ dắt theo những đứa trẻ thèm thuồng, không thể từ chối, bèn mua một cái nhét vào tay chúng.
Bánh bao nóng hổi, đứa trẻ cầm qua cầm lại, mãi mới nguội, liền háo hức cắn một miếng.
Chúng lại đưa bánh bao đến trước mặt cha mẹ, cha mẹ khẽ cắn một chút rồi mỉm cười.
Trên đời chẳng có chiếc bánh bao nào ngon hơn thế nữa.
Cha mẹ chỉ cần lo lắng tiền trong túi có đủ để mua bánh không, còn đứa trẻ chỉ quan tâm bánh có ngon không.
"Yến giáo úy, ngươi xem, như thể ngày hôm qua chúng ta còn lo không biết c.h.ế.t khi nào, vậy mà chỉ trong chớp mắt, giờ chỉ cần bận tâm bánh bao có ngon hay không."
Ta vốn chỉ muốn Tống Thập Bát bảo vệ ta, để ta có những ngày tháng bình yên như thế.
Nhưng đến giờ, ta muốn hắn bảo vệ hàng ngàn hàng vạn người, để họ có thể sống những ngày yên bình như vậy.
Nếu hắn đã muốn đứng ở nơi cao nhất, thì hắn phải bảo vệ những ngày tháng yên ổn như thế này cho muôn nhà.
16
Tống Thập Bát tạm trú tại phủ Tướng quân Chinh Tây cũ.
Một tòa viện ba gian, nhưng lại chẳng có mấy người hầu.
Trống trải, lạnh lẽo.
Tống Thập Bát ở trong thư phòng, cùng Hỉ Cô ngồi trước bàn vẽ rùa, nghiêm túc như thật.
Hỉ Cô thấy ta liền hò reo lao vào lòng, suýt chút nữa khiến ta ngã nhào.
Ta ngồi xuống nhìn con bé, khuôn mặt lại tròn trịa hơn.
"Mẫu thân, con nhớ người quá."
Con bé đặt đôi môi hồng hồng lên trán ta, "chụt" một tiếng.
"Mẫu thân cũng nhớ con."
Con bé kéo tay ta đến xem bức vẽ con rùa của mình.
"Mẫu thân, người nói xem, con với phụ thân ai vẽ đẹp hơn?"
Ta cúi đầu ngắm kỹ.
"Con vẽ đẹp hơn phụ thân con."
"Phụ thân, Mẫu thân nói con vẽ đẹp, vậy con có thể ăn thêm một miếng bánh quế hoa rồi."
Con bé reo hò, xoay người ôm lấy eo ta mà lắc lắc.
Ta liếc nhìn Tống Thập Bát, hắn chỉ mỉm cười, trông vô cùng trầm ổn.
"Phụ thân nói người còn có chuyện phải nghĩ, nghĩ xong thì đến. Mẫu thân, bây giờ người đã nghĩ thông chưa?"
"Ừ, ta nghĩ thông rồi."
"Người nghĩ thông cái gì?"
"Chàng phải lấy ta!"
Hắn nhìn ta, ánh mắt lấp lánh, nghiêm túc đáp một chữ "Được."
Ngày 16 tháng Giêng, Tống Thập Bát lên ngôi Hoàng đế, quốc hiệu An, niên hiệu Vĩnh Lạc.
Nghe nói ngày này là do chính Tống Thập Bát chọn, Khâm Thiên Giám dù nhắm một mắt mở một mắt, cũng không thể phủ nhận rằng trên đời chẳng có ngày nào thích hợp hơn để đăng cơ.
Đại An có hoàng đế, tất nhiên phải có hoàng hậu.
Nữ nhi út của Quách Hưng, Quách Quỳnh, vốn là thê tử của Tống Thập Bát, làm hoàng hậu là lẽ đương nhiên.
Nhưng hoàng đế lại không thừa nhận.
Hoàng đế nói, lúc Quách Hưng còn sống, ông dự định sau khi vào được Trường An sẽ tổ chức hôn lễ cho Tống Thập Bát và Quách Quỳnh, nhưng ông lại c.h.ế.t ngay trước cổng thành.
Hôn lễ chưa được tổ chức, vậy không thể tính là đã thành thân.
Hoàng đế không nhận, ai dám ép buộc hắn nhận?
Thế là, các quan trong triều liền bắt đầu sôi động.
Nhà nào có nữ nhi đến tuổi, đều rục rịch chuẩn bị.
Không ngờ chỉ ba ngày sau, hoàng đế tuyên bố rằng, năm xưa vì quá nghèo, hắn đã tự bán mình cho một nữ nhân họ Ngụy.
Chính nhờ số tiền bán thân đó, hắn mới có ngày hôm nay.
Trong tay nữ nhân ấy còn giữ khế ước bán thân của hoàng đế.
Đây quả thật là chuyện chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy.
Nhưng hoàng đế đã đích thân thừa nhận, ai dám nghi ngờ?
Thế là, hoàng đế lấy quốc lễ long trọng mà rước nàng về.
Nàng họ Ngụy, tên Cửu Hoa.
Chính là vị hoàng hậu nổi tiếng nhất trong lịch sử Đại An.
Vì sao nàng nổi danh như vậy?
Vì nàng là nữ nhân đầu tiên được hoàng đế công khai thừa nhận.
Vì nàng nắm giữ khế ước bán thân của vị quân vương vĩ đại nhất Đại An.
Vì nàng là người duy nhất có thể trói buộc được một "con ngựa hoang" như Tống Thập Bát.
Và vì nàng, từ một kẻ không danh không phận, trở thành mẫu nghi thiên hạ, khiến triều đình và dân chúng vừa kính trọng, vừa nể sợ.
Một câu chuyện hoang đường, nhưng lại trở thành truyền kỳ mãi mãi được nhắc đến.