“Tôi thiếu nợ thì không có lý do gì bắt người khác trả, mạng của anh ta là của tôi, chỉ có tôi mới có thể giết anh ta, trừ tôi ra, ai cũng đừng mơ tưởng đụng vào anh ta.” Ném súng lục sang bên cạnh, làm bọt nước bắn tung tóe, vậy mà y lại đang cười, “Anh cần đáp án, tôi cho anh rồi.”
Thời tiết từng quen thuộc, nhưng cuộc đối thoại đã bất đồng.
“Hối hận vì quen tôi sao, Fay?” Nohn híp mắt, tay cầm súng khẽ run, không biết có phải vì vết thương ở ngực không.
“Tôi không hối hận vì bất cứ chuyện gì tôi đã làm, tôi sẽ tiếp nhận sự thật, nhưng anh thì không.” Trong tiếng nói lẫn tiếng súng, sự giận dữ trong con ngươi màu tím cùng trào ra theo viên đạn ra khỏi nòng, sau đó lập tức ảm đạm, thời gian ba năm, Nohn lại cảm thấy như mới ngày đầu quen biết y.
Rầm__ Rầm__ Sau hai tiếng vang thật lớn, cửa của một chiếc xe chở hàng bị đá bung, Giang Hằng với gương mặt xanh tím nhảy xuống chạy về phía này, cực may mắn, hắn tìm được trong khe hở dưới sàn một cây kim để mở còng tay, đá gẫy cột sắt, hắn dùng cột sắt phá khóa. Thấy Vu Tử Thạc ngã dưới đất, sắc mặt hắn càng thêm khó coi. Đối phương lại chỉ cười cười, nhẹ giọng nói: “Anh thật chậm.”
Giang Hằng không tự chủ mở miệng cười, cúi người ôm Vu Tử Thạc lên, từ xa vang lên tiếng còi xe, hắn quay lại nhìn, bên trong cửa sổ được hạ xuống là nửa gương mặt của Ford: “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-hiem-cu-ly/2581524/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.