Ba mươi phút sau, cửa phòng cấp cứu của một phòng khám bị tông mở, một người đàn ông trung niên ướt như chuột lột đẩy giường bệnh được phủ vải trắng vào, lật vải ra, trên giường là một người bị chấn thương nặng, bác sĩ Manson nhăn mặt nhìn họ, nói: “Người này tôi không chữa.”
“Ông khẳng định ông không chữa? Ông là bác sĩ, cứu người chữa thương là trách nhiệm của ông!” Người đàn ông trung niên hơi mập theo thói quen chống nạnh nói.
“Bắt trộm cướp là trách nhiệm của cảnh sát đó! Ngoài đường không phải khắp nơi đều là trộm cướp sao!” Bác sĩ Manson không phục chống nạnh đáp trả.
“…Cảnh sát chúng tôi cũng rất nỗ lực bắt trộm cướp đó thôi! Bác sĩ mỗi ngày nỗ lực khám bệnh không phải vẫn còn rất nhiều người bệnh đó sao!” Người đàn ông trung niên hất cằm phản bác.
“Anh chỉ đang mạnh mồm cãi láo!” Bác sĩ Manson đương nhiên không phải đồ ngu, đã bị thương đến mức này mà còn tới phòng khám nhỏ để chữa trị thì nhất định không phải là người bình thường, nói không chừng là tội phạm bị truy nã tội ác chồng chất! Ông sẽ không cứu loại người này. “Xin lỗi, vết thương này tôi không thể trị khỏi.”
Người bị thương nặng nhìn hai người cãi tới cãi lui lại cảm thấy thú vị, nhịn không được bật cười, hai người đang tranh chấp đồng thời nín bặt, vào lúc tính mạng đáng lo ngại, người này còn cười được sao?
“Tôi biết ông có thể.” Đồng thời, một người đàn ông khác xách va li đen đẩy cửa vào, nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-hiem-cu-ly/2581526/quyen-1-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.