Một tuần lễ sau đó vẫn cứ êm đẹp trôi qua như thường lệ.
Vào buổi sáng thứ sáu, Ngọc Lan và Ngôn Ngôn cùng nhau bắt xe buýt đến trường đại học Canberra. Đúng ra thứ sáu mỗi tuần sẽ không cần đến trường, nhưng hôm nay những người đăng kí học môn quản lý nhân sự đều phải đi học bù, vì vào thứ hai giảng viên không khỏe nên nghỉ dạy. Bởi vì sắp nộp bài luận nên không có ai dám nghỉ, đám sinh viên còn muốn tranh thủ nốt ngày hôm nay để hỏi các vấn đề liên quan đến bài viết của họ.
Nathan vừa thấy hai cô bước vào khán phòng thì vui vẻ vẫy tay với hai cô. Hai người bởi vì đã lập nhóm tự học cùng Nathan nên cũng đến hai chỗ trống cậu ta giành sẵn để ngồi. Nathan vừa thấy Ngọc Lan thì không ngừng hỏi về chuyến đi chơi Melbourne, còn than vãn thật tiếc vì cậu ta không có vé đi xem trận chung kết nếu không cũng muốn đi cùng hai cô.
Sau đó cậu ta còn tò mò hỏi: “Sao hai cậu mua được vé vậy?”
Ngôn Ngôn liếc Ngọc Lan một cái, ranh mãnh nói: “Là bạn của Michelle tặng vé”.
“Wow, Michelle thật tốt số”.
Cậu ta cảm khái xong lại lải nhải không ngừng cả tuần nay cũng không được rảnh rỗi, phải tăng ca ở quán rượu nơi cậu ấy làm việc, vì có nhân viên xin nghỉ việc hẳn.
Than trách xong cậu ta lại hỏi: “Hai cậu có muốn làm thêm không, chỗ tớ làm đang tuyển người, chỉ cần làm tối thứ ba và chủ nhật thôi”.
Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-de-truy-the-vo-a-dung-chay/2552137/chuong-26.html