Biết vậy đã không chọc ghẹo hắn làm gì!
Kiên trì đến cùng, người chịu khổ vẫn là cô.
Ngọc Lan bực tức buông tay không phụ giúp Nguyên Triệt nữa. Cái của nợ này mỗi lần giúp hắn lau chùi đều làm tay cô mỏi đến rã rời, đến cuối cùng đều là hắn tự mình giải quyết.
Hắn thân chinh tìm đường cứu nước xong lại tự lau dọn chiến trường. Ngọc Lan uể oải nằm trên giường lớn, xoa bóp cánh tay mỏi nhừ của mình, còn không ngừng than thở giống như oán phụ.
Nguyên Triệt thay qua quần áo chỉnh tề, mới vui vẻ ngồi xuống giường giúp cô lấy khăn ướt lau tay, lại mát xa cánh tay một chút, còn vô liêm sỉ nói: “Là em chọc anh trước đúng không? Nếu như bình thường thì em chỉ cần nằm yên hưởng thụ, cũng đâu cần ra sức như vậy”.
“Anh nói chuyện đứng đắn một chút đi, nhìn quân hàm của anh chắc không phải nhỏ đâu, sao lại nói chuyện kinh tởm như vậy chứ”.
Hắn không những không giận còn cười rất thân thiết nói: “Anh cũng chỉ như vậy với em thôi”.
Hắn vừa nói vừa ngả lưng ra giường lớn, lại để Ngọc Lan gối đầu lên bên vai trái mình. Cô nghiêng người thuận theo, cả thân người như đè hẳn lên một bên sườn của hắn. Cô vừa bẽn lẽn vừa vui vẻ nghe lời nói ngọt ngào của hắn, tâm hồn phơi phới một lúc, mới chợt nhớ ra chuyện mình muốn nhận thêm việc ở một chỗ nữa, nên trưng cầu ý kiến. Nguyên Triệt một tay gối sau đầu, tay kia ôm eo nhỏ của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-de-truy-the-vo-a-dung-chay/2552135/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.