Ngọc Lan tranh thủ bỏ của chạy lấy người, vào phòng tắm tắm rửa trước khi ông chú muốn tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp.
Nguyên Triệt ở bên ngoài lấy di động gọi cho Thomas, giờ này đã gần tám giờ sáng cũng không biết tối qua hai người kia ở đâu qua đêm. Tiếng chuông điện thoại đơn điệu reo vang năm lần bảy lượt cũng không thấy ai trả lời. Nguyên Triệt thôi không gọi nữa, dứt khoát bấm nút tắt điện thoại hướng ra ngoài phòng khách nhỏ muốn uống chút cà phê cho tinh thần tỉnh táo lại.
Ai nói đàn ông sau đại chiến vẫn ung dung không biết mệt đúng là sai lầm.
Đàn ông sử dụng sức lực rất nhiều so với phụ nữ, lại là liên tục chiến đấu, dĩ nhiên sẽ mệt mỏi nhưng mà họ không tỏ ra ngoài mà thôi.
Ngọc Lan tẩy rửa làm vệ sinh cá nhân xong thì mặc vào áo choàng tắm đi ra phòng ngủ, vừa bước ra đã ngửi được mùi hương thơm lừng của cà phê lan xa trong không khí. Cô chưa vội đi ra phòng khách mà chạy đến khóa cửa phòng ngủ lại, cởi ra áo choàng tắm rồi vội vàng mặc vào áo lót và áo váy cũ tối qua. Cũng may nó vẫn còn nguyên vẹn, một chút đường rách cũng không có.
Cô sửa soạn xong mới mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, thấy Nguyên Triệt chỉ mặc quần dài, nửa thân trên để trần ngồi trên sô pha vừa uống cà phê vừa nghe tin tức trong ti vi. Cô nhìn thấy đường nét cường tráng khỏe mạnh của thân thể đàn ông thì nhịn không được muốn nhìn nhiều thêm mấy cái. Hắn đúng thật là một người mặc áo vào thì nghiêm túc chững chạc, mở áo ra thì giống như lột xác biến thành sói xám lại còn hoang dâm vô độ như thế. Nhưng mà dù thế nào sức quyến rũ của đàn ông ở hắn vẫn là không thể chối cãi.
Nguyên Triệt thấy cô ăn mặc chỉnh tề cũng chỉ cười cười, còn quan tâm hỏi: “Em đói bụng không? Có muốn ăn tạm gì trước không?”
Ngọc Lan lắc đầu đi đến sô pha ngồi xuống cách hắn một khoảng. Hắn thấy vậy nhướng mi, kéo tay cô muốn cô di chuyển về phía mình. Còn không biết xấu hổ nói: “Chuyện gì cũng đã làm qua, em còn ngại ngùng gì nữa”.
“Vậy em lúc nào cũng phải nhào vào lòng anh mới được à?”
“Anh cầu còn không được”. Nguyên Triệt cười khẽ bỏ tách cà phê xuống bàn trà, tay trái ôm lấy người trong lòng, tay phải đặt trên bụng nhỏ khẽ mát xa.
“Còn đau không?”
Ngọc Lan nghe thì biết hắn muốn hỏi vấn đề gì, tuy là định cùng hắn làm nũng một chút nhưng cuối cũng vẫn là không nói gì, chỉ lắc lắc đầu. Cô đọc trong tiểu thuyết hay miêu tả lần đầu tiên của con gái sẽ đau đến chết đi sống lại gì đó, chắc là nói quá lên thôi. Theo tình trạng hiện tại của cô, chỉ là hơi ê ẩm ở phần bụng dưới một chút, vẫn là trong giới hạn chịu đựng được.
Bất chợt nhớ đến bạn thân cô mới vội hỏi: “Hôm qua anh đưa em về có Ngôn Ngôn đi chung không? Cô ấy biết em ở đây không vậy?”
Nguyên Triệt thành thật trả lời: “Không có, em bị say nên anh đưa về trước. Ngôn Ngôn vẫn đi cùng với Tom. Họ sẽ không có chuyện gì đâu. Em đừng lo”.
Ở với Thomas cô mới phải lo lắng đấy.
Ngọc Lan vừa nghe liền kéo bàn tay bắt đầu không đứng đắn của hắn ra, đi vào phòng ngủ lục tìm trong túi xách nhỏ, lấy điện thoại gọi cho Ngôn Ngôn. Nhưng mà kết quả cô gọi gần mười cuộc vẫn không có ai bắt máy.
Ở trong lòng cô nôn nóng giống như lửa đốt, dứt khoát chạy ra phòng khách, nói với Nguyên Triệt: “Anh mau tắm rửa thay quần áo đi, em muốn đi tìm Ngôn Ngôn, em sợ cô ấy xảy ra chuyện”.
Hắn thấy điệu bộ hớt hơ hớt hải của cô, nhanh chóng đứng lên đi vào phòng tắm, cũng không quên an ủi cô một lần nữa nói đừng quá lo sẽ không có việc gì.
Trong lúc chờ đợi, Ngọc Lan vẫn liên tục gọi điện thoại cho cô bạn thân, nhưng vẫn không thu được kết quả khả quan gì cả. Cô chán nản thả điện thoại vào trong giỏ xách, trong lòng thầm cầu nguyện cho cô bạn thân sẽ bình an vô sự.
Nguyên Triệt tắm rửa rất nhanh, lại thay qua áo thun quần kaki thoải mái mới cùng Ngọc Lan đi ra ngoài tìm người. Hắn trước tiên cùng cô đi đến phòng ngủ được phân cho hai cô gái, dùng thẻ từ quét mở cửa phòng, bước vào thì thấy phòng ốc trống không, giường lớn cũng sạch sẽ tinh tươm giống như chưa có ai từng qua đêm ở nơi này. Ngọc Lan trong lòng nổi lên từng trận lo lắng, cô hơi nhíu mày sau đó chạy ra ngoài, muốn đi đến vũ trường mà mọi người đến chơi tối hôm qua.
Nguyên Triệt ba bước thành hai đuổi theo cô, còn giữ lại tay cô nói: “Lan à, em bình tĩnh đi. Cô ta không phải con nít không cần lo như vậy”.
“Chính vì không phải con nít mới đáng sợ. Anh có hiểu không, nếu Ngôn Ngôn xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hối hận suốt đời, vì sao đêm qua không ở đó với cô ấy”. Ngọc Lan giật mạnh tay ra khỏi Nguyên Triệt, trong lòng sợ hãi lại không biết vì sao muốn trút giận lên hắn.
Một người chạy một người đuổi vừa ra đến cổng khách sạn thì đã thấy Ngôn Ngôn và thầy Thomas bước xuống từ một chiếc taxi màu vàng. Ngọc Lan thấy vậy chạy đến trước mặt Ngôn Ngôn còn liên tục đặt câu hỏi cô ấy có sao hay không, sao lại không nghe điện thoại. Ngôn Ngôn hơi thất thần sau đó nói cô ấy không sao, còn ngại ngùng nói lời xin lỗi đã làm cho Ngọc Lan lo lắng.
Ngọc Lan mơ hồ cảm thấy, đã có chuyện xảy ra chỉ là cô bạn này không muốn nói cho cô biết. Cô hiểu rõ Ngôn Ngôn, nếu cô ấy không nói dù cho có cạy miệng cũng ra không thu thập được thông tin gì từ cô ấy.
Thomas trước sau vẫn bảo trì trầm mặc.
****************
Sau khi làm thủ tục trả phòng lúc mười giờ, cả đoàn người bao gồm luôn cả vợ chồng chú Tony cùng nhau lên đường trở lại Canberra.
Mọi người bởi vì ngày hôm qua đã chơi hết mình nên hôm nay có chút mệt mỏi, lúc vừa lên xe chỉ nói chuyện một chút sau đó ai cũng ôm giấc mộng đẹp của riêng mình.
Nguyên Triệt lái chuyến đầu tiên, ngồi trong buồng lái vừa lái xe vừa đảo mắt nhìn về cô gái nhỏ ở ghế phụ lái. Cô rất trầm tư, hẳn đã như vậy từ lúc thấy Ngôn Ngôn trở về khách sạn.
Hắn có thể để cô đánh hắn, mắng hắn, nhưng ngàn lần vạn lần không muốn cô xem hắn như không khí, nên suy nghĩ một chút mới nhẹ nhàng hỏi: “Giận anh à?”
Ngọc Lan nghe hắn hỏi, xoay đầu sang phải đánh giá hắn một chút mới thành khẩn đáp: “Không có, là em có chút lo cho Ngôn Ngôn. Lúc nãy không phải em cố ý lớn tiếng với anh đâu. Thật xin lỗi”.
Hắn mỉm cười thân thiết, dùng tay trái xoa đầu cô, sau đó vô lại nói: “Anh bị em làm tổn thương rồi em có đền cho anh không?”
“Anh dễ bị tổn thương vậy sao? Em thật không biết anh lại mong manh dễ vỡ như vậy nha”.
“Vậy phải xem là ai, có khiến anh cam tâm tình nguyện hay không”.
“Em cũng muốn xem ai mà có bản lĩnh lớn như vậy”
Nguyên Triệt mím môi cười, sau đó đưa lên tay trái kéo xuống miếng che nắng cho ghế phụ lái ở trước mặt Ngọc Lan. Sau đó kéo trượt một ô nhỏ trên đó, lại trầm ấm nói: “Em nhìn vào đây sẽ thấy người đó”.
Ngọc Lan theo lời hắn nói thật sự nhìn lên trên, thấy khuôn mặt ngạc nhiên của bản thân trong gương nhỏ, trên hai má hồng còn hơn cây hoa đào mọc hoang đang nở rộ bên đường.
************
Chuyến thứ hai ngoài ý muốn là do ông Whaley lái xe, mà Thomas cũng đã lên phía trước ngồi với ông.
Mấy người còn lại vẫn tiếp tục tranh thủ ngủ bù. Đến khi vào đến địa phận hạt ACT, mọi người mới bắt đầu lờ mờ tỉnh dậy. Ngọc Lan ngồi dãy ghế đầu tiên cùng Nguyên Triệt trong cabin, nên vẫn không có dịp nói chuyện riêng với Ngôn Ngôn. Cô không thể làm gì khác hơn là kềm nén bản thân, đợi về đến nhà lại hỏi.
Ông Whaley chở hai cô gái về nhà trước, rồi mới chạy xe về trang trại rượu của mình.
Nguyên Triệt đi xuống mở cốp xe lấy va ly cho hai cô, lại bắt buộc Ngọc Lan hôn tạm biệt mình mới lưu luyến không rời mà đi.
Ngọc Lan vừa kéo va ly vào nhà, vừa nhịn không được hỏi cô bạn thân: “Ngôn Ngôn cậu nói thật đi, xảy ra chuyện gì rồi? Cậu như vậy tớ rất lo lắng”.
“Không có gì, tớ lớn như vậy rồi còn có thể xảy ra chuyện gì chứ. Tớ còn lo ngược lại cho cậu nữa kìa, chắc đã bị anh hai ăn sạch sẽ rồi phải không?”. Ngôn Ngôn vừa đùa giỡn vừa mỉa mai nói, bác bỏ lời bạn thân.
“Nói chuyện tớ làm gì, tớ đang hỏi cậu thật lòng đó”.
“Đã nói không có gì, cậu từ lúc có bạn trai rồi hay lải nhải như bà cô già vậy đó. Bộ bị lây tính cẩn thận của người lớn tuổi sao?”
Ngọc Lan thở phì phì, kéo va ly vào phòng ngủ, mặc kệ cô bạn còn đang đứng trên hàng lang chọc ghẹo mình. Lúc cô rời đi, không thấy được Ngôn Ngôn đăm chiêu nhìn bóng lưng của cô, hơi chau mày, giống như có trăm ngàn tâm sự.
***************
Tối hôm nay hai cô đặc biệt chạy sang nhà chị Angela để biếu tặng gia đình chị một hộp bánh donut hiệu Krispy Kreme. Đây là một hiệu bánh khá nổi tiếng ở Úc hầu như bang nào cũng sẽ mở vài dây chuyền sản xuất của thương hiệu này, duy chỉ có hạt ACT vẫn chưa có. Gia đình Hàn Quốc tiếp đãi hai cô nồng hậu, lại mời hai cô cũng ăn cơm tối với thịt heo xào cay, sau khi ăn xong lại lấy hộp bánh donut ra làm món tráng miệng. Nhìn mười hai cái bánh hình tròn kiểu dáng và mùi vị khác nhau, tuy rằng ai cũng đã ăn cơm no, vẫn không cầm lòng được mà muốn ăn thử.
Angela lấy dao nhỏ cắt mỗi chiếc bánh thành bốn phần, như vậy mỗi người có thể nếm được nhiều vị khác nhau. Hai cô từ chối ăn tráng miệng bởi vì ở nhà cũng có mua một hộp. Mọi người ngồi nói chuyện một lúc, chủ yếu kể về chuyến đi Melbourne cho chị Angela và chồng chị, anh Jae nghe. Hai cô còn rất hưng phấn kể lại việc được tham dự xem chung kết AFL đặc sắc. Còn hứa hẹn sau này nếu có dịp sẽ cùng gia đình anh chị Hàn Quốc này cùng đi du lịch một chuyến.
Ngồi không đến chín giờ, hai cô xin phép ra về, để mọi người được nghỉ ngơi.
Vả lại ngày mai hai cô cũng có tiết học buổi sáng.
Ngọc Lan đi vào phòng ngủ, kiểm tra di động để trên bàn học thì thấy có tin nhắn mới từ Nguyên Triệt.
“Em ăn rồi, em chưa xem bài nữa, không đọc trước ngày mai sẽ không hiểu”.
Ngọc Lan viết xong tin nhắn, nhấn gửi đi rồi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Lúc trở lại ngồi vào bàn học đã thấy tin nhắn khác từ hắn.
“Em học môn gì? Có cần anh giúp không?”
Cô đọc xong thì cười cười, mè nheo viết: “Môn quản lý nhân sự. Em sắp nộp bài đợt một rồi vẫn chưa viết được gì cả, đến ba ngàn từ lận đó”.
Điện thoại nằm trên bàn, yên ắng gần năm phút mới thấy tin nhắn từ hắn: “Anh không giúp em được. Em viết đi, anh sẽ kiểm tra lại giùm em”.
Ngọc Lan tức giận nhắn lại gỏn gọn hai chữ “ngủ ngon”, thảy điện thoại lên giường kế bên, không thèm nói gì nữa, lo chăm chú đọc sách. Tuy biết hắn không thể nào làm bài giúp, nhưng mà chỉ nói vài câu dỗ ngọt một chút không được sao. Con gái thích nhất là lời dễ nghe mà, cho nên mới có câu “con gái yêu bằng tai” đó.
Ngọc Lan đọc đến vài đoạn không hiểu mới cầm sách đi qua phòng của Ngôn Ngôn gõ cửa. Qua một lúc mới thấy cô ấy phờ phạc mở cửa, đèn trong phòng của cô nàng cũng đã tắt. Cô giật mình hơi kinh ngạc, bình thường Ngôn Ngôn học bài rất siêng năng, hôm nay lại đi ngủ sớm như vậy, đây lần đầu tiên cô mới thấy.
“Cậu có sao không? Hôm nay sao ngủ sớm vậy?”
“Ngồi xe lâu như vậy mệt quá chứ sao, Lan Lan à có chuyện gì không, bổn cung rất buồn ngủ”.
Ngọc Lan gãi gãi đầu nói xin lỗi cô bạn rồi chúc cô ấy ngủ ngon mới chạy về phòng của mình, tiếp tục đánh vật với tiếng anh trong sách giáo khoa. Kiên trì thêm nửa tiếng nữa, cuối cùng cô cũng không chịu nổi ngáp một cái thật lớn, tắt đèn đi ngủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]