“Ư!”
Thiên Yết mệt mỏi ôm cái đầu đau như búa bổ, nheo nheo đôi mắt kèm nhèm mơ màng nhìn quanh, căn phòng ngủ vắng lặng, à không, phía cạnh giường cậu, Kim Ngưu đang ngủ mê man trên chiếc ghế bành lớn. Thiên Yết bất ngờ nhìn khóe miệng rướm máu và mấy đường băng trắng muốt trên cơ thể cô bạn.
Cậu tiến lại, vuốt ve khuôn mặt của cô, vài câu nói lạ đột nhiên vang lên trong đầu.
“Thiên Yết, em yêu anh!”
“Nắm tay em đi!”
“Trời lạnh quá, phải không anh? Em ôm anh được chứ?”
Cậu mím môi, luôn là như thế. Khi nhìn Kim Ngưu an lành im ắng, thì cứ một vài hoài niệm nom như xưa cũ hoài niệm. Kim Ngưu, thật ra, cậu là ai?
“Yết! Con dạy rồi à?”
Mẹ bước vào, tay cầm một khay thức ăn với mùi thơm ngát bốc lên cao, xộc lên cánh mũi. Mùi hương đó thành công khiến cậu cảm thấy khá đói bụng.
“Mẹ.... sao Kim Ngưu lại như vậy? Cậu ấy tới đây khi nào vậy?”
“À, cái đó....”- bà đặt khay thức ăn xuống bàn-” Con đói chưa?”
“Rồi ạ, có một chút!”- cậu xoa xoa bụng-” Lạ nhỉ?”
“Con đó, tới tuổi lớn, luôn phải ăn nhiều một chút!”- mẹ mỉm cười-” mẹ có đem cả cho hai đứa... Kim Ngưu...”
“A, cứ để cậu ấy ngủ, trông Kim Ngưu có vẻ mệt!”- Thiên Yết vội cản mẹ đang muốn lây cô gái ngủ ngon lành kia-” Con sẽ xuống bếp ăn!”
“Được! Vậy mẹ đem xuống... con rửa mặt súc miệng rồi xuống ăn nhé!”
“Vâng ạ!”- cậu vâng lời, thẳng lưng bế Kim Ngưu lên giường, ngay lập tức cậu phát hiện, nhìn kĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguu-yet-truc-ma-nho-em-chu/263518/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.