Sánh đậm, dậy mùi và nóng ấm.
Đỏ tươi rồi thẫm dần sau đó bầm đen.
Máu....
Tôi chạm vào thứ chất lỏng mình vừa rót ra từ tay của kẻ thua cuộc, chơi đùa với hai tay rướm đỏ đầy thích thú.
“Đẹp quá!!”
Tôi mỉm cười, ngồi xổm xuống nhìn người đang nằm phịch dưới mặt đất, mỉm cười.
“Đẹp chứ? Máu của mày đó?”
“Mày.... mày là.... con quỷ....”
“À ha....!”
Tôi mỉm cười, dùng con dạo rọc giấy đen nhẻm, giơ lên...
“Biết chứ? Tao rất thích vẽ.....”
“...”
“Con dao này... là để chuốt bút chì... chuốt thật nhiều, đến đen cả lưỡi dao...”- tôi mải mê nói-” Nhưng lưỡi dao đen, đâu có nghĩa là nó đã mòn lục đâu?”
Ha ha ha.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Ngày lại qua ngày, đêm lại nối đêm.
Ánh sáng ư? Nó đã bỏ tôi đi xa lắm rồi.
“Anh đi đâu thế?”- Kim Ngưu húych tay tôi-” Cứ học xong anh lại trốn đi đâu đó...”
“À... anh đi gặp bạn!”
“Bạn? Ai thế?”
“Bạn mới ấy mà.... cậu ấy tên là Xà Phu...”
Kim Ngưu nhìn tôi, thật xa lạ. Rồi chậm rãi, em mở miệng.
“Tỉnh lại đi”
Âm vang của sự tang tóc đau thương.
.
.
.
.
.
.
.
“Xin chào, tớ là Thiên Yết!”
“Tôi là Xà Phu!”
Chàng trai ấy mỉm cười với tôi.
“Trông cậu thật quen mặt... ta gặp nhau ở đâu chưa nhỉ?”
“Rồi! Ta đã gặp nhau từ ngày đầu tiên cậu đặt chân đến đây....”
Ngay từ khi cậu sinh ra, tôi đã tồn tại.
Xà Phu...
Cậu đưa cho tôi con dao, chỉ tôi cách rạch da cắt thịt, chỉ tôi phá khóa, vượt rào...
Chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguu-yet-truc-ma-nho-em-chu/263517/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.