“Không.... không....”
Cơ thể Thiên Yết co giật, giãy giụa liên hồi như cá mắc cạn, hai mắt long lên sòng sọc, có sợ hãi, có tuyệt vọng, có dựa dẫm lại đầy lên biểu tình khổ đau...
“Không..... không thể...”
“Hết rồi.... ngoan nào.... không sao cả!”- Kim Ngưu vuốt vuốt lưng cậu, lại xoa mái đầu xù-” Em ở đây....”
Từ tốn, nhẹ nhàng và ngọt giọng như bông....
“Em ở đây!!!”
“Kim Ngưu....”
“Ừ....”
Vùi đầu vào mình cô, nhịp thở Thiên Yết đang loạn nhịp lại điều hòa nhanh chóng...
“Anh lạnh....”
“Em ở đây....”
Tiếng hít thở sâu nhẹ nâng lên....
Thiên Yết, ngủ say rồi...
Kim Ngưu im lặng, vuốt ve mái đầu và hàng mi đang chau chặt lại, nhẹ nhàng xoa xoa hai má đỏ...
“Kim Ngưu sao....”
Ông Thiên Khôi lên tiếng, đánh vỡ không gian im lặng bủa vây.
“Bác Thiên Khôi!”- Kim Ngưu ngước lên, khuôn mặt nhỏ khẽ đanh lại...
“Kim Ngưu....”
“Bác.... đây là cái mà bác gọi là tốt sao?”
Tốt?
Cho Thiên Yết ư?
Ông Thiên Khôi ngẩn ra, mọi biểu cảm đình trệ lại...
Vài năm về trước, khi mà thời niên thiếu của Thiên Yết vốn đã nhiễm đầy bụi gai và những bước chập chững trên thiên đàng đã nhuốm một tầng máu mỏng....
“Bác!”
Ông Thiên Khôi, còn nhớ rõ ngày hôm ấy, cô bé hàng xóm ngoan hiền mà ông một mực yêu thích, tết hai bím tóc hai bên và bện bên hông là sợi nịt đang rất thịnh hành ngày ấy bên ngoài bộ đồng phục thẳn thớm...
“Kim Ngưu à? Thiên Yết đi học thêm rồi!”- ông mỉm cười từ tốn, vẫn mời cô bé vào nhà, đem ra món chocolate đắng chát mà cô và cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguu-yet-truc-ma-nho-em-chu/263519/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.