Khách quen của Cực Vị lâu đều biết, gần đây thằng nhóc nhà họ Mã kia lại đưa ra một món mới trong nhà hàng, canh sơn trà ngân nhĩ, chọn thịt sơn trà ngân nhĩ ngon nhất hầm ra, không kỹ thuật hàm lượng bao nhiêu, bán mắc cực kỳ, ỷ vào chính là hắn trái sơn trà của nhà tên này ngon hơn so với nhà khác.
Những người bọn họ không thể so phía nam sân nhà mình đều có thể trồng cây sơn trà, có một số vườn trái cây hao hết tâm tư trồng một đám cây sơn trà, ăn vào cũng không ra sao, trái sơn trà từ phía nam chở tới, đều là chưa chín liền hái rồi, ăn vào lại càng không ra sao.
Miệng những lão mê ăn này còn tinh hơn kẻ trộm, đối ăn đó là cực kỳ xoi mói, thà rằng hàng năm không ăn trái sơn trà, cũng không chịu để miệng mình chịu phần tội đó.
Không nghĩ tới năm nay thằng nhóc nhà họ Mã này không biết từ đâu làm ra nhiều sơn trà ngon như thế này, quả nhiên cực kỳ tự nhiên mỹ vị, nhóm lão mê ăn của Đồng thành miệng truyền miệng, năm nay khí hậu khô hanh, cùng tới Cực Vị lâu uống một chén canh sơn trà ngân nhĩ, vậy rất dễ chịu nha!
“Chậc, vị là không tệ, nhưng mà mấy người nói thằng nhóc Mã Từ Quân này có phải hơi keo kiệt hay không? Một chén canh này hơn mười tệ, nó mới thả vô được mấy miếng thịt sơn trà chứ?’. Sáng nay, còn chưa tới giờ cơm trưa, trong đại sảnh vắng vẻ, liền mấy người già cùng ngồi uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguu-nam/2327137/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.