Sau khi đuổi ba người câu cá kia đi, La Mông khen ngợi một phen nhóm chó lớn chó nhỏ của nhà mình, hơn nữa hứa hẹn cơm cho bọn nó, mỗi con một tô sữa trâu ngâm đậu cứng. (cái nì là tên cái bánh qui a Thụ Lâm làm á)
“La Mông à, đất trên núi cháu thế nào rồi?”. Trưởng làng La Toàn Thuận hỏi La Mông.
“Vẫn ổn, không phải còn có một con suối mà, trong thời gian ngắn còn chưa khô được”. La Mông cười cười, biết trưởng làng đang phiền lòng vì chuyện con trai ông, bên sườn đất núi nhỏ không có nguồn nước, vốn là kéo cái ống từ trên núi xuống, bây giờ hạn hán, con cả ông La Hán Vinh trồng trọt ở đó, con thứ La Lán Vinh nuôi heo, liền đều thành vấn đề.
“Ài, cũng là thằng nhóc cháu nhìn xa, lúc trước liền không tiết kiệm mấy đồng tiền đó, chọn một mảnh đất tốt”. La Toàn Thuận than thở.
“Ai có thể nghĩ đến chứ, vùng chúng ta đều nhiều năm không hạn hán rồi?”. La Mông cũng rất đồng tình hoàn cảnh của bọn họ, gặp phải loại chuyện này, phải cực kỳ sốt ruột.
“Nghe nói bây giờ các cháu còn nuôi cá bỗng?’. La Toàn Thuận lại hỏi.
“Làm vớ vẩn thôi ạ, bây giờ còn chưa biết có được hay không nữa”. La Mông cười ha ha nói.
“Sao có thể nghĩ là không được chứ? Cháu nên làm thật tốt! Hiệntại làng chúng ta nhiều người trẻ tuổi như vậy trở về lập nghiệp như vậy, đây vốn là chuyện tốt, cố tình vấp phải thời tiết không tốt, cháu cũng không thể bỏ cuộc, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguu-nam/2327135/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.