Sáng sớm hôm sau tôi ngồi ở bàn ăn, thong thả ung dung ăn bánh mì, đúng lúc bắt gặp vẻ mặt đặc sắc của bác sĩ Liêu khi nhìn thấy ga trải giường phơi ở trên ban công.
Anh ngẩn ra, tôi cứ tưởng anh sẽ đỏ ửng mặt sau đó xấu hổ chạy về phòng, sửa lại sắc mặt rồi mới quay ra đối mặt tôi. Nhưng bác sĩ Liêu chỉ cần một giây để khôi phục lại bình tĩnh, “Em giặt rồi à, không bẩn sao?”
“Hả, cái gì? Đâu có bẩn.” Đổi lại thành tôi lúng túng, cứ như tôi đã giặt thứ gì đó không nên giặt sạch.
Bác sĩ Liêu ngồi xuống bàn ăn, cầm một lát bánh mì tôi đã phết mứt, “Hơi nhiều mứt, ngọt quá. Em bớt ăn ngọt đi, dù sao ăn đồ ngọt trong kỳ kinh cũng không tốt cho thân thể.”
Tay tôi phết mứt dừng giữa không trung, “Sao anh biết em đến kỳ?”
“Anh đưa em đến trường, ra ngoài nhớ vứt rác trong phòng vệ sinh đi.”
Rác trong phòng vệ sinh. Tôi cúi đầu cực thấp, như đã làm ra chuyện gì đuối lý. Nhưng chung sống dưới một mái nhà, dùng chung một nhà vệ sinh, cùng một thùng rác, bị đối phương nhìn thấy băng vệ sinh vứt đi cũng không tính là chuyện gì mất mặt nhỉ.
Vốn muốn trêu chọc bác sĩ Liêu, không ngờ lại dẫn lửa thiêu thân rồi.
“Hôm nay anh không đến phòng khám à? Đến muộn thì phải làm sao?”
“Là chồng của em, anh có nghĩa vụ nghe lời em giảng một tiết tập thể nên tự cho mình một ngày nghỉ.”
Hả? Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-vo-tinh-truoc-va-sau-khi-ket-hon/2470710/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.