Buổi tối về nhà, tôi đang đắn đo nên mở miệng mượn bác sĩ Liêu chút ‘nòng nọc’ như thế nào, thì nhìn thấy bác sĩ Liêu nằm nhoài trên sàn bếp, chổng cái mông gợi cảm lên. Đường cong quyến rũ, lắc lư trái phải mê người mà không lẳng lơ. Vậy mà tôi lại nuốt nước miếng.
Tôi đã nhìn trọn vẹn 10 phút, mãi đến khi bác sĩ Liêu đầu đầy mồ hôi quay đầu lại nhìn thấy tôi.
“Sao em đã về rồi?” Vạt áo trước của bác sĩ Liêu đã ướt đẫm, cơ ngực chắc nịch như ẩn như hiện. Tôi đột nhiên liên tưởng đến hình ảnh không phù hợp cho trẻ em trong phim, cuống quít quay đầu đi.
“Anh biết là anh đang bẩn rồi,” Bác sĩ Liêu buồn bực nói, “Đường nước trong bếp bị tắc, nước tràn ra ngoài, vừa mới lau hết lại tràn tiếp.”
Vì vậy bác sĩ Liêu luôn luôn sạch sẽ, bây giờ ướt nhẹp cả người, toàn là nước ngầm bẩn đục?
Tôi phì cười ra tiếng.
Bác sĩ Liêu buồn bực nhìn tôi.
Tôi thấy anh có ba phần đáng thương, tôi buộc tóc, vén tay áo lên, “Anh ra đi, để em.”
Nhà bếp của chúng tôi rất hẹp, căn bản chỉ đủ một người di chuyển, rửa rau xào rau. Bác sĩ Liêu giơ hai tay lên đối mặt tôi trao đổi vị trí, khoảng cách giữa chúng tôi không tới 10cm, tôi nhìn người đàn ông trước mặt, tim bỗng đập nhanh hơn, “Này… Em muốn mượn anh… Một ít… ‘Nòng nọc’.”
Dưới trường hợp kỳ quái này, tôi lại đưa ra loại yêu cầu kỳ quặc này, thật sự rất không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-vo-tinh-truoc-va-sau-khi-ket-hon/2470712/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.