Tay tôi bị bác sĩ Liêu nắm lấy, cả người tôi run lên muốn rụt lại theo bản năng nhưng bị bác sĩ Liêu nắm quá chặt.
Người phụ nữ kia kéo Lý Thuật, bác sĩ Liêu kéo tôi chạy ra cửa. Chúng tôi vừa ra khỏi văn phòng liền bị chôn vùi vào sóng người phun trào.
Bác sĩ Liêu kéo tay tôi, bảo vệ tôi dựa vào phía tường, tôi ở giữa, anh ở ngoài. Những học sinh chạy nháo nhác tới tấp va vào vai bác sĩ Liêu, đẩy đẩy chen chen, âu phục anh nhăn nhúm, kính mắt lệch đi, thái dương toát ra mồ hôi hột.
Tôi biết bác sĩ Liêu có bệnh thích sạch sẽ, ghét chen chúc, ghét tiếp xúc thân thể với người khác.
Anh ghét khung cảnh ầm ĩ, ghét đám người ồn ào, ghét hỗn loạn.
Nhưng thời khắc này, anh đứng bên ngoài, giành không gian yên tĩnh đối lập cho tôi.
Mà anh còn kéo tay tôi.
Lòng tôi căng thẳng, cảm giác nóng bỏng truyền từ lòng bàn tay tới. Anh đang bảo vệ tôi sao?
Tôi vội vàng vọt ra sân trường, tất cả mọi người nhìn nhau, cháy đâu? Cháy đâu vậy? Không tìm được một làn khói đen hay là vết tích cháy.
“Thông báo, thông báo, vừa nãy là diễn tập phòng cháy, bây giờ mời các chủ nhiệm lớp đưa học sinh tiếp tục trở về phòng học.”
“Làm gì thế!”
“Ông đây đang ngủ ngon mà!”
“Tôi đang làm câu cuối của đề toán rồi!”
“Sái hết cả chân rồi lại còn diễn với chả tập!”
“Vừa rồi có cậu bạn chạy cạnh tôi đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-vo-tinh-truoc-va-sau-khi-ket-hon/2470708/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.