Có lẽ hồn phách tôi cũng đã thất lạc suốt mùa hè đó, chỉ cần có chút yên tĩnh là đầu óc tôi sẽ vô thức nghĩ về em, dù tôi có cố gắng xua đi hình ảnh của em thế nào, em vẫn ở đó, đối tôi mỉm cười. Tôi rất muốn được gặp em, song cũng sợ phải nhìn thấy em. Ngay cả điện thoại cũng không dám gọi, dãy số của em vốn thuộc nằm lòng, cầm điện thoại lên cũng không dám nhấn số…
Tình cảm đó cứ dần lên men, hệt như bánh bao lên men vậy, tràn ngập dư vị chua xót. Buổi tối đưa mẹ đi dạo ngoài phố, phụ nữ mỗi khi ra đường thật sự phiền phức, bà xem hết thứ này đến thứ khác, thứ gì cũng phải động đến mới được, nhưng cuối cùng không mua. Tôi lững thững đi theo phía sau, đầu óc rối bời, cũng không thèm nói chuyện với bà. Đột nhiên mẹ tôi dừng lại, nhìn tôi hỏi: “Tôn Dập gần đây thế nào? Sao không bảo thằng bé đến chơi vài hôm? Trông con cứ như mất hồn mất vía thế, liệu có phải yêu đương gì rồi không?”
Tôi ấp a ấp úng trả lời cho xong, trong lòng lại suy nghĩ phải làm thế nào, nhưng ngàn lần không nên để bà biết nghi ngại trong lòng mình, không thể để bà biết tôi thích con trai, chết cũng không nên. Thế nhưng về đến nhà, tôi nhịn không được đã gọi điện cho em. Nghe mẹ nói thế, tôi lại càng nhớ em nhiều hơn, cuối cùng vẫn là nhấn dãy số quen thuộc đó. Những tiếng tút dài vang lên, tim đập rất nhanh, cuối cùng cũng có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-toi-da-ra-di-mai-mai/73952/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.