Trong bóng tối liều mạng chạy trốn, đầu óc hỗn loạn từng mảng, không biết như thế nào đã về đến cổng kí túc xá, tôi dừng lại thở hồng hộc,mới nhận ra khi đó mình chạy có bao nhiêu vội vã. Chỉ là, dù có chạy nhanh đến đâu, tôi biết mình không thể thoát khỏi nữa. Thoáng bình tĩnh lại một chút, cũng sắp đến giờ cấm cổng, em vẫn chưa trở về. Em không phải đã gục luôn ở bar rồi chứ? Nhớ lại cái cách mà em uống rượu… Không do dự, tôi quay lại quán bar đó, quả nhiên, em nằm gục hẳn xuống quầy rượu, đầu gối lên tay. Tôi bước tới nắm lấy cánh tay em, gọi: “Tôn Dập, tỉnh lại đi, cần phải trở về rồi.”
Cả người em mềm nhũn, bị tôi lay lay như thế mới ậm ừ lên tiếng, sau đó lại như cũ bất động. Không biết làm sao, tôi lại choàng lấy vai em, nhẹ nhàng nói. “Tôn Dập, Tôn Dập, tỉnh đi.”
Em mở ra mí mắt đã nặng trịch, híp mắt nhìn tôi một lúc, lại nở một nụ cười.
‘Hạo Nhiên à…”
Tôi nói: “Đi nhanh thôi, kí túc xá sẽ đóng cổng đó.” Em vẫn như thế cười thật quyến rũ, lại vùi đầu vào cánh tay. “Một lát thôi, để tôi ngủ một lát…”
Em đã nói như thế, tôi dĩ nhiên không thể tiếp tục mà làm phiền em, đứng dậy đi thanh toán tiền.
Phiếu thanh toán khiến tôi giật mình, em uống thật sự nhiều, tiền tôi mang trên người cũng không đủ trả. Không thể làm gì khác ngoài lục tìm trên người em, cùng với số tiền của tôi cũng thanh toán xong, cuối cùng chỉ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-toi-da-ra-di-mai-mai/73953/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.