Nửa học kì tiếp theo trôi qua, không thể không nói đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Tôi vẫn như cũ ở cùng Tôn Dập, chúng tôi cùng nhau đến lớp, đi thư viện, đến phòng tắm… Tình bạn thuần khiết như vậy từ khi nào thay đổi, nếu như không có Trương Đại Lâm giúp tôi nhận ra, chúng tôi vĩnh viễn chỉ là bạn bè. Qua nửa học kì này, khí trời cũng trở nên oi nóng hơn. Ngày đó khi tan học, bước đến góc cầu thang chúng tôi liền chạm mặt một nữ sinh có dáng người nhỏ nhắn, dễ thương. Người đó ôm một chồng sách lớn, đứng vịn tay ở cầu thang, thấy em đi qua, hai mắt sáng lên một chút, xấu hổ mở miệng: “Cậu ơi…có thể giúp mình một chút được không…?”
Tôn Dập do dự bước tới, định đưa tay ra giúp cô gái kia, chính là tôi đã ngăn cản. Sức khỏe em vốn chẳng bằng ai, hơn nữa chính em cũng từng nói không làm được việc gì dùng nhiều sức. Bởi vậy mà tôi nhanh chân bước lên trước, ôm lấy chồng sách từ tay nữ sinh kia, nói ‘Để tôi để tôi."
Em vẫn luôn nói màu da khỏe mạnh của tôi cùng với hàm răng trắng bóng lúc cười có lực sát thương rất mạnh. Không biết Trương Đại Lâm là vì nụ cười của tôi, hay vì nghĩ rằng tôi thật nhiệt tình, mà khuôn mặt đỏ ửng lên, nói tiếng cảm ơn.
Gặp lại Trương Đại Lâm là vào tiết học chung, cô gái này là nhìn thấy tôi trước liền chạy đến bắt chuyện, trong khi ấy tôi lại đang cố nhớ xem đã từng gặp ở đâu. Vừa định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-toi-da-ra-di-mai-mai/73951/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.