Kì nghỉ bắt đầu, sau khi trở về nhà, tôi lại cùng đám bạn hồi học cao trung tụ tập. Tôi có quan hệ khá tốt, hôm nay gặp người này cùng ăn một bữa, ngày mai lại cùng người kia chơi bời, đến khi gặp mặt đủ bạn bè cũ xong xuôi, Tết cũng đến. Tôi cùng mẹ đi chợ Tết, chủ yếu là theo sau xách đồ lỉnh kỉnh thay mẹ. Ngày Tết, cô dì chú bác lần lượt đến chơi, thăm hỏi chúc Tết, đương nhiên rất bận…Cuối cùng sau khi cũng đi thăm hỏi nhà họ hàng xong xuôi, cũng gần đến ngày quay lại trường đại học. Ở nhà nhàn hạ, lúc ngồi sofa xem tv quả thực buồn chán, nhìn điện thoại chằm chằm một lúc, lại tự hỏi không biết em giờ này đang làm gì, lâu không gặp đã cảm thấy nhớ. Ngồi nhớ lại dãy số điện thoại của em, đánh liều mà gọi. Đợi lúc lâu khi tôi vừa định cúp máy, em lại nghe máy, thanh âm đầy sự lười biếng, như thể còn đang ngủ vậy.
“Tiểu tử cậu thế nào buổi trưa rồi còn chưa rời giường? Lâu như vậy mới nghe điện thoại, thật nhẫn tâm nha.”
Nghe thấy giọng tôi có lẽ em cũng thanh tỉnh vài phần.
“Hạo Nhiên sao? Tôi cứ chờ điện thoại của cậu mãi.”
Là vậy sao? Tôi méo miệng, hóa ra mình mới là kẻ nhẫn tâm, vội chuyển đề tài.
“Cậu thế nào? Sao không đi đâu chơi mà ở nhà ngủ vậy?”
“Đi chơi? Chơi với ai? Chơi gì?”
Tôi không biết nói gì, lại hỏi: “Ba mẹ cậu đâu?”
“Bọn họ đi du lịch rồi, tôi ở nhà một mình.”
“Trời, ba mẹ cậu thật nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-toi-da-ra-di-mai-mai/73950/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.