Tô Tịch Tĩnh nhướng mày cười nhạo: “Sao, Tổng Giám đốc Tống biết cô gái này à?”
Tống Tễ không nói gì mà chỉ ấn mạnh nòng súng vào trán anh ta, ép anh ta phải ngẩng đầu lên.
“Tổng Giám đốc Tống định xử tôi ngay tại đây ư?” Tô Tịch Tĩnh nắm lấy nòng súng, giọng hơi khàn đi: “Tốt xấu gì tôi cũng là người thừa kế của Đình Ngật, tuy không thể sánh bằng Tổng Giám đốc Tống nhưng cũng không phải cá nằm trên thớt mặc người ta chém giết, trước khi ra tay thì anh cũng nên nghĩ cho nhà họ Tống nữa chứ.”
Tần Cố bước vào phòng, thấy khẩu súng trên tay Tống Tễ thì bủn rủn tay chân. Anh ta do dự trong thoáng chốc rồi mới bước tới bên Tống Tễ rồi thì thầm gì đó vào tai anh.
Tô Tịch Tĩnh thấy sắc mặt Tống Tễ dịu lại, nòng súng không còn hằn lên trán anh ta như trước, có thể thấy tâm trạng anh đã hòa hoãn hơn nhiều.
“Hôm nay đã khiến Tổng Giám đốc Tô bị hoảng sợ một phen, cây súng này xin tặng cho anh xem như bồi thường.” Tống Tễ điềm nhiên đặt cây súng trước mặt Tô Tịch Tĩnh.
“Đình Ngật luôn tuân thủ pháp luật, không dám nhận hàng cấm.” Tô Tịch Tĩnh cười gằn và lùi lại một bước, đưa tay xoa xoa phần cổ đang bỏng rát.
Tần Cố cố tình nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên, dở khóc dở cười: “Tổng Giám đốc Tô nói gì vậy? Tập đoàn Cẩm Châu luôn làm ăn đàng hoàng, khẩu súng này chỉ là đồ chơi có độ mô phỏng cao thôi. Tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-la-vo-toi/3478002/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.