Chương trước
Chương sau
Tô Tịch Tĩnh nhướng mày cười nhạo: “Sao, Tổng Giám đốc Tống biết cô gái này à?”

Tống Tễ không nói gì mà chỉ ấn mạnh nòng súng vào trán anh ta, ép anh ta phải ngẩng đầu lên.

“Tổng Giám đốc Tống định xử tôi ngay tại đây ư?” Tô Tịch Tĩnh nắm lấy nòng súng, giọng hơi khàn đi: “Tốt xấu gì tôi cũng là người thừa kế của Đình Ngật, tuy không thể sánh bằng Tổng Giám đốc Tống nhưng cũng không phải cá nằm trên thớt mặc người ta chém giết, trước khi ra tay thì anh cũng nên nghĩ cho nhà họ Tống nữa chứ.”

Tần Cố bước vào phòng, thấy khẩu súng trên tay Tống Tễ thì bủn rủn tay chân. Anh ta do dự trong thoáng chốc rồi mới bước tới bên Tống Tễ rồi thì thầm gì đó vào tai anh.

Tô Tịch Tĩnh thấy sắc mặt Tống Tễ dịu lại, nòng súng không còn hằn lên trán anh ta như trước, có thể thấy tâm trạng anh đã hòa hoãn hơn nhiều.

“Hôm nay đã khiến Tổng Giám đốc Tô bị hoảng sợ một phen, cây súng này xin tặng cho anh xem như bồi thường.” Tống Tễ điềm nhiên đặt cây súng trước mặt Tô Tịch Tĩnh.

“Đình Ngật luôn tuân thủ pháp luật, không dám nhận hàng cấm.” Tô Tịch Tĩnh cười gằn và lùi lại một bước, đưa tay xoa xoa phần cổ đang bỏng rát.

Tần Cố cố tình nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên, dở khóc dở cười: “Tổng Giám đốc Tô nói gì vậy? Tập đoàn Cẩm Châu luôn làm ăn đàng hoàng, khẩu súng này chỉ là đồ chơi có độ mô phỏng cao thôi. Tổng Giám đốc Tống thích thứ này nên giữ lại chơi, trông vậy chứ không bắn được ai đâu.”

“Diễn xuất của Tổng Giám đốc Tống thật xuất sắc, không đi tranh cử Oscar thật là đáng tiếc.”

Tần Cố nghẹn họng, người nên đi tranh cử Oscar là anh ta mới phải.

Tô Tịch Tĩnh khẽ nhếch môi, mặt mày lạnh tanh. Anh ta sửa sang cà vạt cho ngay ngắn rồi ôn hòa cất tiếng: “Về sau chúng ta sẽ còn nhiều dịp hợp tác để đôi bên cùng có lợi, tối nay tôi đã thất lễ với cô Nguyễn, tôi chân thành xin lỗi.”

Nói rồi, anh ta gật đầu và đi ra khỏi phòng, thái độ bình tĩnh như thể vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mãi đến khi tiếng bước chân của anh ta xa dần rồi im bặt trong đêm khuya vắng lặng, Tống Tễ mới nhìn về phía Nguyễn Xu, sâu trong mắt anh là muôn vàn sóng gió đang gầm thét. Vừa rồi, Tần Cố đã thì thầm bên tai anh như sau: “Tổng Giám đốc Tống, tôi đã xem camera giám sát, Tô Tịch Tĩnh chỉ mới vào phòng thôi, cô Nguyễn không bị gì cả.”

Nghe vậy, Tống Tễ mới kiềm chế được ý muốn giết chết Tô Tịch Tĩnh và thả anh ta đi. Nhìn Nguyễn Xu ăn mặc lộng lẫy để hầu rượu Tô Tịch Tĩnh, thậm chí còn ăn nói khép nép lấy lòng anh ta, Tống Tễ cảm thấy như thể bị tát một cú thật kêu, đến giờ mà tai anh vẫn còn ù ù. Anh biết cô mềm yếu và nhút nhát, có bị người ta bắt nạt cũng không dám hó hé một câu. Trước kia, anh cảm thấy như vậy cũng tốt, anh sẽ giải quyết mọi rắc rối cho Nguyễn Xu, cô chỉ việc dựa dẫm vào anh, không cần biết mà cũng chẳng cần hỏi điều gì.

Lúc đó, Phó Cảnh Ngạn đã nói: “Tống Tễ, cậu làm vậy là chiều hư cô ấy. Nguyễn Xu sắp thành niên rồi, có lẽ cậu nên buông tay để cô ấy tự đối mặt với những vấn đề của bản thân đi.”

Nguyễn Xu giống như một món quà mà ông trời dành tặng cho riêng anh, một món quà sạch sẽ tinh khôi, không vướng bụi trần, chưa từng có ai chạm vào ngoài anh. Mọi đường nét trên người cô đều đúng với ý thích của anh. Anh muốn giấu cô trong một không gian bí mật chỉ mình anh có thể bước vào, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Tống Tễ biết đó là một chấp niệm, mà đã là chấp niệm ắt sẽ đi cùng những điều tai hại cho cả bản thân và người khác.

Nghe Phó Cảnh Ngạn nói vậy, Tống Tễ quay đầu nhìn về phía Nguyễn Xu. Cô đang ngồi vắt vẻo trên cành cây, đôi chân dài trắng nõn đong đưa, gương mặt đẹp đầy vẻ ngây thơ, không hiểu sự đời. Cô vừa ăn dưa vừa cúi đầu nhìn hai người bọn họ, nụ cười rạng ngời trên môi.

Tống Tễ cũng cười với cô, để lộ lúm đồng tiền nhàn nhạt trên gương mặt tuấn tú như tranh vẽ.

Nguyễn Xu ăn hết miếng dưa rồi vươn tay về phía anh và nũng nịu: “Tống Tễ, bế em.”

Anh cất bước đi về phía cô, vứt lại cho Phó Cảnh Ngạn một câu: “Anh cứ nói quá.”

Thấy anh đi tới, Nguyễn Xu reo lên: “Tống Tễ, Tống Tễ, em muốn xuống.”

Tống Tễ đứng lại, dang rộng đôi tay: “Xuống đây.”

Phó Cảnh Ngạn hơi sa sầm mặt nhưng không nói gì.

Nguyễn Xu nhắm mắt lại rồi nhảy xuống, sà vào lòng Tống Tễ và bật cười khanh khách. Tống Tễ ôm ghì lấy cô.

Nguyễn Xu thỏ thẻ: “Tống Tễ, anh thật tốt.”

Trong ánh nắng trưa hè chói chang, thanh âm nũng nịu của cô tựa như một que kẹo mạch nha đang tan chảy, ngọt ngào vô cùng.

Cô bảo rằng anh thật tốt, nhưng cuối cùng anh vẫn không thể sánh bằng rất nhiều thứ khác. Tống Tễ dứt khỏi dòng hồi tưởng, trong lòng ngập tràn căm hận.

Thấy sắc mặt Tống Tễ quá khó coi, Tần Cố sợ bị giận cá chém thớt, bèn len lén chuồn êm. Lúc bước ra khỏi cửa, anh ta nghe thấy tiếng bàn ghế bị đạp văng loảng xoảng.



Lúc Nguyễn Xu quay lại nhà họ Cố, hai cha con Cố Phong đều không có ở nhà. Cô thở phào nhẹ nhõm và đi lên phòng mình. Mấy năm nay, Cố Phong kiên quyết không cho phép cô được thường xuyên gặp mẹ mình, một mặt là do tình trạng sức khỏe của Cố Tư Tĩnh không phù hợp tiếp xúc nhiều với người khác, nhưng chủ yếu là do ông ta muốn khống chế cô. Bởi vậy, Nguyễn Xu và Cố Tư Tĩnh chỉ được gặp nhau vào dịp Tết. Ngày thường, hai mẹ con chỉ có thể liên lạc với nhau thông qua điện thoại của trung tâm an dưỡng. Cố Phong vốn cũng không thích cô em gái Cố Tư Tĩnh của mình nên hầu như lần nào Nguyễn Xu cũng tranh thủ lúc ông ta không có nhà mới dám lén lút gọi điện thoại cho mẹ mình.

“Mẹ, con là Uyển Uyển đây.” Cố Tư Tĩnh luôn gọi Nguyễn Xu bằng nhũ danh, nên mỗi khi trò chuyện với mẹ, cô cũng tự xưng như thế.

Cố Tư Tĩnh mừng rỡ nói: “Uyển Uyển đấy à, dạo này con thế nào? Đi học có mệt không con? Con phải nhớ nghỉ ngơi điều độ nhé. Mẹ vẫn ổn, những người giúp việc mà cậu con đưa đến đây làm việc rất tận tâm.”

Nghe Cố Tư Tĩnh kể mấy chuyện vụn vặt trong sinh hoạt hàng ngày, Nguyễn Xu chợt thấy khóe mắt cay cay. Ngôi biệt thự của nhà họ Cố tuy rộng thênh thang nhưng lại lạnh lẽo vô cùng, chỉ những khi gọi điện thoại cho mẹ mình thì Nguyễn Xu mới cảm nhận được hơi ấm. Cô cố nén nước mắt mà vui vẻ chuyện trò cùng bà, mãi đến khi ngắt máy mới nghẹn ngào bật khóc.

Sau khi cúp máy, Cố Tư Tĩnh thở dài. Thuở bé, Nguyễn Xu rất hoạt bát và tinh nghịch, nhưng từ khi gặp được Tống Tễ thì càng ngày càng mềm yếu. Cô sống trong chiếc lồng êm ái của Tống Tễ quá lâu nên gần như đã đánh mất năng lực tự bảo vệ bản thân.

Nguyễn Xu ngồi sụp trên sàn nhà mà khóc, những giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên má. Đã lâu lắm rồi cô không rơi lệ, hay nói đúng hơn là từ sự kiện đó về sau cô chưa từng khóc lần nào, mãi đến hôm nay đột ngột nhìn thấy Tống Tễ. Anh cách cô rất gần, chỉ cần đi vài bước là có thể đứng trước mặt anh; nhưng khoảng cách giữa hai người họ cũng rất xa xôi, cô có nỗ lực cả đời cũng không tài nào đuổi kịp bước chân anh.

Cố Phong đã về nhà và đứng trước cửa phòng Nguyễn Xu từ lúc nào không rõ. Thấy cô khóc sướt mướt, ông ta bực bội nói: “Nguyễn Xu, thay vì khóc, cháu nên dành thời gian làm chuyện khác có ý nghĩa hơn.”

Ông ta ngừng lại giây lát, cố tỏ ra mềm mỏng hơn một chút: “Tô Tịch Tĩnh mời cháu đến thành phố A đấy. Nếu cháu có thể giúp Cố thị lấy được ba phần trăm cổ phần của dự án Á Đảo, cậu sẽ cho cháu đi học tiếp.”

Nguyễn Xu nín khóc và trố mắt nhìn Cố Phong với vẻ ngạc nhiên. Thấy vậy, giọng điệu của ông ta càng hiền hòa hơn: “Nguyễn Xu, nếu cháu thành công, Tô Tịch Tĩnh sẽ đem lại lợi ích lớn lao cho Cố thị và cho bản thân cháu.”

Nguyễn Xu dùng mu bàn tay lau nước mắt, trả lời chắc nịch: “Cháu sẽ đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.