Cố Phong rất hài lòng với sự biết điều của Nguyễn Xu. Ông ta cam đoan: “Sau khi cháu quay về, mọi chuyện sẽ trở lại quỹ đạo cũ.”
Ba ngày sau, tại trụ sở Tập đoàn Đình Ngật, Tô Tịch Tĩnh ung dung đưa cho Nguyễn Xu một xấp tài liệu: “Đây là báo cáo phân tích tính khả thi của việc đầu tư vào dự án Á Đảo. Nguyễn Xu, Đình Ngật có thể thu hồi vốn chỉ sau hai năm hoàn thành khu du lịch này, trở thành lực lượng ngang sức ngang tài với Cẩm Châu trong lĩnh vực du lịch. Dựa vào đâu mà tôi phải trao khơi khơi cho Cố thị một món hời như thế?”
Nguyễn Xu đứng trước mặt anh ta, không nói một lời, mặt mày tái nhợt. Cô theo học chuyên ngành nghệ thuật, kĩ năng đàm phán gần như bằng không. Mãi một lúc sau, cô mới ấp úng: “Ít hôm nữa, Cố thị sẽ cho người đến bàn bạc cụ thể hơn với Tổng Giám đốc Tô.”
Tô Tịch Tĩnh mỉm cười quan sát vẻ lúng túng của cô và nói: “Cố Phong thật tinh mắt, quả thật người như tôi rất dễ bị cô thu hút.”
Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô và nói thêm: “Tôi cũng muốn nhốt cô lại lắm.”
Dứt lời, anh ta đi đến bên bàn làm việc, mở ngăn kéo và lấy ra một tấm ảnh.
Nguyễn Xu có thể thấy được bóng lưng của Tô Tịch Tĩnh lúc cúi người lấy đồ, cùng với gương mặt trắng bệch của bản thân phản chiếu trên cửa sổ kính. Khoảnh khắc ấy, cô có cảm giác tim mình như thắt lại.
“Tôi đã điều tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-la-vo-toi/3478003/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.