“Nguyễn Xu, sao em lại đê tiện đến thế được nhỉ?” Thanh âm trầm thấp và lạnh băng vang vọng trong tâm trí Nguyễn Xu.
Nguyễn Xu giật mình bừng tỉnh, trên mặt ướt đẫm nước mắt. Trong giấc mơ đêm qua, bóng tối mịt mùng giăng kín khắp nơi tựa như một tấm lưới khổng lồ, khiến cô bị trói chặt trong đó. Cô mơ thấy người kia nhìn mình chằm chằm, cặp mắt bình thường vốn lạnh nhạt giờ lại dậy sóng:
“Nguyễn Xu, sao em lại đê tiện đến thế được nhỉ?”
Nguyễn Xu á khẩu, không biết phải trả lời thế nào.
Một giấc mơ quá đỗi chân thực, một cơn ác mộng kéo dài suốt đêm.
Thật ra, chính Nguyễn Xu cũng cảm thấy mình thật hèn nhát, bị Cố Phong ép buộc cũng không dám phản kháng.
Lúc này khoảng chừng sáu giờ sáng, sắc trời hãy còn khá tối. Ngọn đèn đầu giường tỏa ánh sáng dìu dịu. Chiếc bàn đầu giường bị lật nghiêng, đồ đạc trong phòng lăn lóc khắp nơi. Trong phòng chỉ có mình cô, Nguyễn Xu đoán đống lộn xộn này là do mình say rượu quậy phá mà ra. Nghĩ vậy, cô đứng dậy và bắt đầu thu dọn.
Xong xuôi, lúc đi rửa mặt, Nguyễn Xu mới phát hiện trên môi có một vết rách đã đóng vảy, tuy nhỏ nhưng vì nằm ngay trên môi nên khá bắt mắt, có lẽ cô đã va phải đâu đó trong lúc say rượu chăng? Nguyễn Xu cố nhớ lại nhưng đầu óc trống rỗng. Cuối cùng, cô bỏ cuộc và bắt đầu sửa sang lại bản thân. Thấy chiếc váy đang mặc đã nhăn nhúm, cô bèn gọi điện thoại bàn cho lễ tân.
“Xin chào, cho hỏi khách sạn có cung cấp dịch vụ giặt là không ạ? Tôi là khách phòng A18.”
“Chào cô Nguyễn, Chủ tịch Cố đã chuẩn bị sẵn trang phục cho cô rồi, được đặt tại ngăn thứ hai trong tủ quần áo đấy ạ.”
Đó là một chiếc váy dài đến mắt cá chân màu xanh lam, cổ cao kín đáo, kiểu dáng đơn giản.
…
Thời niên thiếu, Nguyễn Xu từng đọc cuốn “Hoàng tử bé”, trong đó có câu: “Khi một người yêu một bông hoa, mà bông hoa ấy chỉ có một đóa duy nhất trong hàng triệu hàng triệu ngôi sao, chừng ấy đủ làm cho người đó sung sướng khi ngắm nhìn bầu trời đầy sao.”
Đối với cô mà nói, Tống Tễ chính là một đóa hoa như thế. Nơi anh đứng luôn có hào quang rực rỡ, dường như lúc nào anh cũng cao cao tại thượng, còn cô chỉ cần được nhìn trộm anh từ xa đã đủ rồi.
Nguyễn Xu rời khỏi khách sạn tầm tám chín giờ sáng, ánh mặt trời gay gắt rọi thẳng vào mặt cô. Cô thong thả bước trên lối đi nhỏ hai bên trồng đầy hoa, hương hoa ngào ngạt. Thế rồi, cô bỗng thoáng thấy một người đang che ô đứng bên luống hoa, quay lưng về phía cô. Người đó mặc một bộ vest đen, măng séc hình ngôi sao lấp lánh trong ánh nắng.
Bóng lưng ấy trông rất quen thuộc, Nguyễn Xu ngừng bước và đứng sau lưng đối phương, giữa hai người là những luống hoa đang khoe sắc trong nắng vàng rực rỡ.
Cơn gió nhẹ thấm đượm hương hoa ngào ngạt khiến người ta có cảm giác như đang say…
Cổ họng Nguyễn Xu khản đặc, không thốt được một tiếng.
Thật ra, anh đã thay đổi rất nhiều so với thời niên thiếu, khi ấy anh vốn cao gầy, nay còn cao hơn thế. Nếu chỉ nhìn thoáng qua, có lẽ phải mất một lúc lâu cô mới nhận ra anh chính là Tống Tễ, nhưng khi anh đứng ở khoảng cách gần như vậy, chỉ mới nhìn bóng lưng thôi mà cô đã có cảm giác hít thở không thông.
Cô biết mình nên đi, sau những gì đã xảy ra, giữa hai người họ đã có một hố sâu ngăn cách không thể vượt qua. Biết thì biết vậy, nhưng cô vẫn đứng chôn chân tại chỗ, không còn chút sức lực nào để cất bước.
Tần Cố đến khách sạn thì thấy Nguyễn Xu đang đứng ngay giữa lối đi, nhìn chằm chằm Tống Tễ đứng gần đó. Đến giờ anh ta vẫn còn thấy sợ khi nhớ lại cơn thịnh nộ của Tống Tễ đêm qua. Từ ba năm trước anh ta đã biết cô gái tên Nguyễn Xu này có địa vị thế nào trong lòng Tống Tễ. Bởi vậy, vừa thấy cô, anh ta lập tức quyết định đi đường vòng.
Trước khi đi, Tần Cố không kìm được mà liếc nhìn Nguyễn Xu. Đã ba năm rồi anh ta không gặp cô. Tuy bọn họ từng có duyên gặp nhau một lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta quan sát kĩ càng vẻ ngoài của Nguyễn Xu. Cô có gương mặt trắng trẻo, đôi mắt trong veo và long lanh như ướt đẫm sương mai.
Tần Cố biết Tống Tễ lớn hơn Nguyễn Xu ba tuổi, nói vậy là năm nay cô mới hai mươi mốt tuổi. Đầu óc anh ta quay cuồng với bao ý nghĩ nhưng mặt ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Ba năm trước, Tần Cố gặp Nguyễn Xu lần đầu trên hòn đảo nhỏ kia. Khi ấy, anh ta và Tống Tễ cùng diễn một vở kịch để li gián Nguyễn Xu và Tô Tập Mộc.
Chuyện quá xa xôi, có một số chi tiết Tần Cố đã quên mất.
“Tổng Giám đốc Tống, anh có điện thoại.” Tần Cố đưa điện thoại cho Tống Tễ.
Tống Tễ quay người lại cầm lấy điện thoại. Khoảnh khắc ấy, Nguyễn Xu như bừng tỉnh, sau đó hoảng hốt chạy ù đi.
Chỉ nháy mắt, Nguyễn Xu đã chạy mất hút. Cô không hề biết rằng Tống Tễ đang nhìn theo bóng lưng mình bằng cặp mắt u ám.
Thấy Tống Tễ không lên tiếng, người ở đầu bên kia điện thoại không ngừng gọi “Tổng Giám đốc Tống,” làm anh nghe mà nhức cả đầu. Giờ thì anh mới biết thế nào gọi là sôi máu. Lửa giận bùng lên trong lòng, Tống Tễ ném mạnh điện thoại xuống đất, khiến nó vỡ tan tành. Những hình ảnh đêm qua lại ùa về trong tâm trí anh…
“Tổng Giám đốc Tô định làm gì người phụ nữ của tôi ngay trong khách sạn của tôi vậy?” Tống Tễ siết cổ Tô Tịch Tĩnh, không cách nào kiềm chế được cơn giận trong lòng. Nếu anh đến chậm một bước thì Tô Tịch Tĩnh sẽ làm gì Nguyễn Xu đây?
Sắc mặt Tô Tịch Tĩnh lộ vẻ chật vật, tuy nhiên anh ta cũng không chịu lép vế: “Mẹ nó, anh muốn chết à?”
Bầu không khí trong phòng sặc mùi thuốc súng, Tống Tễ bóp mạnh hơn nữa, sắc mặt hết sức u ám. Anh gằn giọng: “Đây không phải thành phố A, anh biết điều một chút đi.”
Nói đoạn, anh buông tay ra rồi chĩa súng ngay giữa mày Tô Tịch Tĩnh, động tác vừa nhanh vừa chuẩn: “Anh có chết ở đây thì Tô Cư Bắc cũng không biết là do tôi làm đâu.”