Nguyễn Xu có cảm giác xung quanh không còn một tia sáng nào. Cô siết chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đau nhói, nhưng cô chỉ cắn môi không nói một lời, cặp mắt dần tối lại.
“Nguyễn Xu, ba cháu qua đời để lại một khoản nợ kếch xù, chính cậu đã trả nợ thay mẹ con cháu.”
Thấy sắc mặt Nguyễn Xu trắng bệch, Cố Phong cười nhạo: “Nhà họ Cố không nuôi báo cô những kẻ vô tích sự. Hẳn cháu phải biết nhờ đâu mà cháu và mẹ cháu có thể sống trong yên ổn đến ngày hôm nay. Nguyễn Xu, cháu cũng nên làm chút gì đó cho nhà họ Cố.”
Hai mươi năm đầu đời của Nguyễn Xu tuy có gặp phải biến cố là cái chết của ba mình, nhưng nhìn chung thì cô vẫn luôn sống trong giàu sang phú quý. Mặc dù Cố Phong là một tay con buôn máu lạnh nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà ông ta chưa từng để Nguyễn Xu phải thiếu thốn gì. Xét về mặt vật chất, cô và Cố Nghệ Sắt có đãi ngộ như nhau, chỉ thiếu sự quan tâm săn sóc từ chính Cố Phong mà thôi.
Sự đối xử công bằng ấy đã khiến Nguyễn Xu lầm tưởng rằng hai cha con họ ít nhiều cũng có coi trọng tình thân cho đến khi bọn họ xé rách tấm mặt nạ đạo đức giả của mình. Cô có bị đuổi khỏi nhà họ Cố mà không có một xu dính túi cũng không sao, nhưng mẹ cô thì không. Chi phí chữa bệnh cho mẹ cô quá cao, cô có bán máu cũng không gánh nổi.
“Vậy mẹ cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-la-vo-toi/3478000/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.