Nguyễn Xu có cảm giác xung quanh không còn một tia sáng nào. Cô siết chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đau nhói, nhưng cô chỉ cắn môi không nói một lời, cặp mắt dần tối lại.
“Nguyễn Xu, ba cháu qua đời để lại một khoản nợ kếch xù, chính cậu đã trả nợ thay mẹ con cháu.”
Thấy sắc mặt Nguyễn Xu trắng bệch, Cố Phong cười nhạo: “Nhà họ Cố không nuôi báo cô những kẻ vô tích sự. Hẳn cháu phải biết nhờ đâu mà cháu và mẹ cháu có thể sống trong yên ổn đến ngày hôm nay. Nguyễn Xu, cháu cũng nên làm chút gì đó cho nhà họ Cố.”
Hai mươi năm đầu đời của Nguyễn Xu tuy có gặp phải biến cố là cái chết của ba mình, nhưng nhìn chung thì cô vẫn luôn sống trong giàu sang phú quý. Mặc dù Cố Phong là một tay con buôn máu lạnh nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà ông ta chưa từng để Nguyễn Xu phải thiếu thốn gì. Xét về mặt vật chất, cô và Cố Nghệ Sắt có đãi ngộ như nhau, chỉ thiếu sự quan tâm săn sóc từ chính Cố Phong mà thôi.
Sự đối xử công bằng ấy đã khiến Nguyễn Xu lầm tưởng rằng hai cha con họ ít nhiều cũng có coi trọng tình thân cho đến khi bọn họ xé rách tấm mặt nạ đạo đức giả của mình. Cô có bị đuổi khỏi nhà họ Cố mà không có một xu dính túi cũng không sao, nhưng mẹ cô thì không. Chi phí chữa bệnh cho mẹ cô quá cao, cô có bán máu cũng không gánh nổi.
“Vậy mẹ cháu sẽ được tiếp tục chữa trị, đúng không ạ?” Cô cất giọng khàn khàn.
Nguyễn Xu thấy người cậu trên danh nghĩa của mình mỉm cười, tuy gương mặt ông ta tương đối trẻ so với tuổi, thậm chí có thể thấy được nét điển trai thời trẻ, nhưng cô lại có cảm giác thật đáng sợ. Một thanh âm không ngừng vang vọng trong lòng cô: Nguyễn Xu, mau chạy đi, bằng không về sau sẽ không có cơ hội nữa đâu.
Nguyễn Xu chợt nhớ đến người ấy, đã lâu lắm rồi cô không nhớ đến anh, kể cả trong thời điểm gian nan nhất, cô cũng tự nhủ mình không được làm vậy. Quả thật cô đã làm được điều đó suốt ba năm nay.
“Mẹ cháu sẽ được điều trị ở điều kiện tốt nhất.”
Nguyễn Xu ra khỏi phòng sách và đóng cửa, bỏ lại sau lưng thanh âm của Cố Phong và bóng tối trong phòng. Cô tựa lưng vào cánh cửa, đờ đẫn nhìn những người giúp việc tất tả qua lại cùng với ánh đèn chói mắt xung quanh, chưa bao giờ cô cảm nhận rõ rệt rằng mình không còn ai che chở như bây giờ.
…
Cố Phong yêu cầu Nguyễn Xu đến dự buổi tiệc do Tập đoàn Đình Ngật tổ chức, cô bèn xin nghỉ dạy ở lớp học vẽ một hôm. Giờ đây cô đã hiểu được một điều, đó là phản kháng khi không cần thiết sẽ đem đến những tổn thương không đáng có. So với tính mạng của mẹ cô thì lòng tự trọng của cô thật rẻ rúng biết bao.
Thành phố C về đêm luôn phồn hoa náo nhiệt, buổi tiệc được tổ chức tại một khách sạn trực thuộc Tập đoàn Cẩm Châu. Khi đến nơi, Nguyễn Xu chần chừ trong thoáng chốc. Tập đoàn Cẩm Châu… liệu người kia có đến đây không? Nghĩ vậy, cô không nhịn được mà cười khổ, sao anh có thể đến đây cơ chứ.
Người phục vụ dẫn đường cho Nguyễn Xu đến phòng bao rồi rời đi ngay.
Nguyễn Xu bước vào trong, thấy mọi người đang ăn uống linh đình, ai cũng ít nhiều ngà ngà say. Cố Phong đã uống không ít rượu, thấy cô đã đến thì ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh người đàn ông ngồi ghế chủ tọa.
“Tổng Giám đốc Tô, đây là Nguyễn Xu, cháu gái tôi.” Cố Phong nhìn về phía Nguyễn Xu với vẻ thân thiết rồi hắng giọng giới thiệu.
Nguyễn Xu cúi đầu bước lại gần đó.
“Chái gái Chủ tịch Cố thật xinh đẹp.” Người đàn ông đó có giọng điệu ôn hòa, thanh âm hơi khàn.
Nguyễn Xu ngồi xuống bên cạnh anh ta và cầm li rượu trước mặt lên, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu: “Tổng Giám đốc Tô, tôi xin mời anh một li.”
Cô chưa uống rượu bao giờ nên chỉ mới một li đã đỏ bừng mặt. Trông cô tựa như một đóa hoa đào kiều diễm trong bộ váy đỏ đơn giản mà kiêu sa, nhưng cặp mắt cô lại trong veo, tràn đầy ngây thơ.
Ánh mắt Tô Tịch Tĩnh tối lại, dường như cô thật sự tin rằng Cố Phong chỉ yêu cầu mình giúp ông ta tiếp khách mà không biết rằng đêm nay bản thân chính là một món quà dành cho anh ta, và sắp sửa bị đưa đến tận giường của anh ta, thật đáng thương biết bao.
Trông Nguyễn Xu có vẻ hiền lành và ngoan ngoãn, nếu giữ lại bên cạnh hẳn cũng không tồi. Nghĩ vậy, Tô Tịch Tĩnh bỗng thấy hơi ngứa ngáy trong lòng.
“Cảm ơn cô Nguyễn.” Anh ta uống cạn li rượu rồi mỉm cười nhìn dáng vẻ cúi gằm mặt của Nguyễn Xu: “Trông tôi đáng sợ lắm hay sao mà cô Nguyễn không dám nhìn luôn vậy?”
Hơi men dần bốc lên đầu, Nguyễn Xu có cảm giác hơi lâng lâng. Cô chậm chạp ngẩng đầu và nhìn Tô Tịch Tĩnh chằm chằm. Anh ta có một gương mặt sắc sảo, lông mày dài và hẹp, cặp mắt sâu thẳm, bờ môi mỏng khẽ nhếch, trông rất lạnh lùng.
“Anh… trông rất đẹp trai.” Có điều hơi hung dữ… Nguyễn Xu khen ngợi với vẻ thật lòng, ánh mắt đầu mày thoáng hiện ý cười.
Tô Tịch Tĩnh cảm thấy cô gái này thật giỏi quyến rũ người khác, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản: “Cô Nguyễn ăn nói thật dễ nghe.”
Trước khi đến đây, Nguyễn Xu đã uống sẵn thuốc giải rượu, không ngờ chỉ mới một li rượu mà đã hơi lâng lâng. Cô đưa tay chống đầu và lịch sự mỉm cười với Tô Tịch Tĩnh: “Tôi thấy hơi khó chịu, xin phép không uống nữa, hẹn hôm nào… hôm nào có dịp sẽ uống với Tổng Giám đốc Tô sau.”
Tô Tịch Tĩnh khẽ cười, ung dung nói: “Cô Nguyễn đừng miễn cưỡng bản thân, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Xem ra Cố Phong gấp gáp hơn anh ta tưởng, khả năng cao là li rượu Nguyễn Xu vừa uống đã bị bỏ một lượng thuốc mê không nhỏ nên đầu óc cô mới mụ mị đến vậy.
“Tiểu Xu thấy khó chịu à?” Cố Phong tỏ vẻ lo lắng, sau đó gọi một người phục vụ đến và nói: “Mau đưa cô ấy lên phòng nghỉ ngơi.”
Lúc người phục vụ dìu Nguyễn Xu đứng dậy, ý thức của cô đã không còn tỉnh táo, nhưng cô vẫn không quên nói với Tô Tịch Tĩnh: “Anh Tô, mong anh hãy cân nhắc về việc hợp tác cùng Cố thị.”
Quả là đáng thương, đã bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền.
Sau khi Nguyễn Xu đi rồi, bầu không khí trong buổi tiệc càng thêm náo nhiệt. Tô Tịch Tĩnh hứa sau khi hoàn thành khu du lịch Á Đảo, Cố thị sẽ được chia ba phần trăm cổ phần.
Mỗi người có mặt bên bàn tiệc có một tâm tư khác nhau nhưng ai cũng tỏ vẻ cung kính và nhiệt tình. Tô Tịch Tĩnh nhàn nhã quan sát bọn họ từ ghế chủ tọa bằng ánh mắt lạnh lùng.
Buổi tiệc kết thúc gần nửa đêm, Tô Tịch Tĩnh mặc áo vest vào, vừa đi ra khỏi phòng đã thấy thư kí của Cố Phong đứng ngoài cửa, dường như đợi anh ta đã lâu. Viên thư kí đưa cho anh ta một tấm thẻ phòng và cười nói: “Chủ tịch Cố bảo rằng bây giờ đã khuya, hay là anh Tô nghỉ tạm tại khách sạn một đêm đi.”
Tô Tịch Tĩnh cầm lấy tấm thẻ, nhướng mày nói: “Chủ tịch Cố chịu chơi thật đấy.”
Nguyễn Xu có cảm giác hai mắt bị thứ gì bịt kín, không tài nào mở mắt được, đầu óc thì nặng trĩu. Loại rượu cô vừa uống có tác dụng chậm mạnh thật…
Tô Tịch Tĩnh bước vào phòng và bật đèn, thấy Nguyễn Xu đang nằm trên giường, mái tóc đen dài xõa tung, bộ váy đỏ cô đang mặc nổi bật trên nền khăn trải giường trắng tinh, trông vừa ngây thơ vừa quyến rũ. Cô rất đẹp, nhưng chưa đến mức nghiêng nước nghiêng thành, có điều vẻ ngây thơ ấy có sức hấp dẫn quá mạnh mẽ, có lẽ cô được người nhà bảo bọc rất kĩ từ bé đến lớn.
Tô Tịch Tĩnh tự nhận mình không tốt bụng đến mức mỡ dâng miệng mèo còn từ chối. Anh ta vuốt ve gương mặt mịn màng như lụa của Nguyễn Xu, nhẹ nhàng chạm vào bờ môi đỏ thắm rồi cúi người xuống, định hôn lên môi cô.
Đúng lúc này, cửa phòng bỗng bật tung. Tô Tịch Tĩnh giật mình quay người lại, thình lình bị người ta bóp cổ.
Tổng Giám đốc Tô định làm gì người phụ nữ của tôi ngay trong khách sạn của tôi vậy?”
Thanh âm của đối phương rất nhẹ nhàng, nghe không giống như đang giận dữ, nhưng cánh tay lại ra sức siết chặt cổ anh ta như thể muốn giết người.