Trong xe im lặng như tờ, Nguyễn Xu bị Tống Tễ đè xuống ghế, mái tóc dài đen nhánh xõa tung, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Cô cố đẩy anh ra nhưng vô ích, mà tệ hơn, cô phát hiện dù bị anh dồn vào đường cùng, mình vẫn không dám nhìn thẳng vào anh.
“Nguyễn Xu, trước kia anh không biết mình nên đối xử với em như thế nào, nhưng giờ thì anh đã biết em đáng bị đối xử như thế này.”
Những lời này thật cay nghiệt biết bao, nhưng giọng điệu Tống Tễ vẫn bình tĩnh và êm ái như thường. Vốn tính lạnh nhạt, anh quen dùng hành động để đạt được mục đích chứ hiếm khi nặng lời hay tranh cãi với ai. Trong ấn tượng của người ngoài, anh là người đàn ông hào hoa phong nhã bậc nhất thành phố C, dẫu phong ba bão táp có ập đến bất ngờ thì anh vẫn có thể bình thản đối mặt.
“Tống Tễ, em…” Nguyễn Xu ngẩng đầu nhìn anh rồi che mặt khóc nức nở, cả người run bần bật: “Em có thể giải thích.”
Cô thút thít như một chú thỏ con đang hoảng sợ, không ngừng nấc nghẹn và sụt sịt.
Tống Tễ khẽ mím môi, lần nào cũng thế, Nguyễn Xu luôn khiến người khác có cảm giác rằng cô vô tội. Đôi khi anh căm hận chính mình vì cứ mãi mềm lòng với cô.
“Giải thích chuyện gì hả Nguyễn Xu?” Anh cúi người thì thầm bên tai cô, ánh mắt lạnh băng: “Về gã tình nhân Tô Tập Mộc của em à? Anh không muốn nghe dù chỉ một chữ.”
Anh ngừng giây lát rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-la-vo-toi/3477999/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.