"Ngạn Trần, Diệp Vấn!"
Hạ Diệp Trần thất thần kêu lên. Cô gồng mình len qua dòng người, bất chấp đau đớn mà chạy về nơi đang cháy lớn kia. Mới có chưa đầy một phút mà như cả thế kỷ dài, cuối cùng cô cũng đến được gần hai đứa trẻ.
"Mau! Đừng khóc! Đi maul", Hạ Diệp Trầm nắm lấy tay con mình, muốn đưa chúng đi.
Cô vừa mới chạm vào tay hai đứa trẻ, bên tai chợt nghe được một tiếng "rắc" rất lớn. Sau đó, cả một trời lửa từ trên trời giáng xuống, như muốn nuốt trọn ba mẹ con ở bên trong. Hạ Diệp Trầm bất lực nhìn biển lửa gần mình dần, đầu óc bỗng nhiên tối đen choáng váng.
"Không sao chứ?" Hạ Diệp Trầm trong lúc bất lực nhất nghe được âm thanh khàn khàn ở bên tai.
©ô hơi run lên, đẩy người đang đè lên người mình ra: “Tôi không sao. Anh gì ơi, anh... anh có sao không?”
Chỉ cần một cử động nhẹ cũng khiến người đàn ông tái mặt.
Cô không đẩy nữa, chỉ có thể năm im một chỗ.
"Hai người bình tĩnh, chúng tôi đến cứu hai người ngay đây!"
Đội cứu hộ đã vào cuộc. Người trấn an hai đứa trẻ đang khóc khóc mếu mếu, người lao vào cứu người.
Hạ Diệp Trầm ngay cả thở cũng không dám. Cô chỉ sợ bản thân mình cử động sẽ khiến người đàn ông đang năm trên người mình thêm đau đớn.
Anh an ủi cô: "Tôi không sao, tôi phúc lớn mạng lớn lắm. Cô yên tâm!"
Hạ Diệp Trầm căn răng, ngăn cho mình không bật khóc. Cô không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429742/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.