Hạ Diệp Trầm còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của người đàn ông, lại nuốt xuống.
Cô nói sang chuyện khác:
"Anh nói, chuyện năm năm trước..."
"Năm năm trước anh vẫn âm thầm thu thập chứng cứ. Em nói em muốn bình an, nhưng anh biết, trong lòng em vẫn
hy vọng mình có thể giải oan. Hạ Diệp Trầm, đây là lúc chúng ta có thể trả lại trong sạch cho em rồi:
Hạ Diệp Trầm thật sự động tâm. Cô không thể trốn chui trốn lủi như vậy mãi, huống hồ gì, Trầm Thiết Vỹ đã biết đến sự tồn tại của cô rồi.
Hắn ta làm sao có thể buông tha cho cô? Nhậm Hạ Lan và Nhậm Hạ Kiều dù có trở mặt với nhau, nhưng trên phương diện kinh tế vẫn cùng hội cùng thuyền. Bà ta nhất định không buông tha cơ hội tăng tài nguyên cho nhà họ Nhậm.
Đến lúc đó, đừng nói bình an, cô và hai đứa trẻ chắc chắn sẽ bị truy lùng.
Cô thấy trong lòng mình quyết tâm, nhưng vẫn lo lắng: "Anh có nắm chắc không?”
Cô sợ hãi, nếu như chưa chắc chắn, vậy có lẽ lần này đi sẽ không còn đường thoát nữa.
"Chắc chắn!"
"Được, vậy nghe theo anhI"
Cứ như vậy một tuần trôi qua. Lương Duật Thành bận bịu với chuyện của cô. Anh đưa Diệp Ngạn Trần và Diệp Vấn đến căn hộ ở thành Nam.
"Hồ sơ kháng án của em phải làm rất nghiêm túc. Dù gì trên danh nghĩa, em cũng đã là người chết năm năm rồi:
Hạ Diệp Trầm gật đầu.
Cô hiểu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429741/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.