Khi anh trở về, thấy cô ngồi dưới vòi nước, ánh mắt vô hồn. Trên người toàn dấu vết vừa trải qua dày vò.
€ó trời mới biết, khi đó Lương Duật Thành đau đớn thế nào. Hai mắt giống như có gai đâm vào, đau nhức.
Anh ôm cô vào trong lòng, mặc cho mình ướt hết, trong lòng run lên từng hồi.
Cô yếu ớt như vậy, mà sao lòng lại cứng rắn, không để cho anh vào trong.
Hạ Diệp Trầm nhắm mắt lại mở mắt, giống như đoạn ký ức kia chỉ là sương khói, chỉ cần một khoảnh khäc sẽ tan biến.
"Không có gì đâu! Em vẫn ổn mà!", cô läc đầu, động tác có phần cứng nhắc.
Lương Duật Thành nằm chặt tay, anh càng thêm quyết tâm. Quyết tâm che chở cô, bảo vệ cô, yêu thương cô cả đời này.
"Diệp Trầm, đợi lấy lại công bằng cho em, chúng ta kết hôn đi."
"Kết hôn?" Hạ Diệp Trầm hơi ngẩn người.
Cả đời này của cô cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ kết hôn lần nữa. Mà, những người như Lương Duật Thành, cô cũng không cách nào với tới được.
Đàm Thư Uyên còn đó, bà chán ghét cô như vậy.
Chưa nói đến thứ trưởng Lương.
Cô hơi lảng tránh:
"Anh đừng đùa nữa."
Lương Duật Thành kiên quyết nắm tay cô không buông:
"Anh từng đùa em chưa? Hạ Diệp Trầm? Em muốn sống yên bình, anh cho em cuộc sống yên bình. Em muốn giải oan, anh vẫn âm thầm tìm chứng cứ giúp em. Em muốn đám trẻ lớn lên bình an mạnh khỏe, anh tình nguyện làm người cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429740/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.