Diệp Ngạn Trần đứng bên cạnh vẫn ba hoa:
"Mẹ! Chú ấy là người mà con nói là rất giống con đấy. Cô y tá hôm đó nói, một lớn một nhỏ, giống nhau y như cha con."
Cha con?
Hạ Diệp Trầm hé miệng, không biết phải giải thích với con mình ra sao. Bản thân cô cũng không biết người hôm ấy là ai, cũng không biết anh ta còn sống không?
Nhưng cô dám chắc, cha của Diệp Ngạn Trần và Diệp Vấn có hoàn cảnh không tốt lắm.
Sau khi hai người xong chuyện, cô còn đưa tiền cho anh ấy nữa.
Còn Tạ Niên, nhìn khí chất lẫn quần áo trên người đều có thể đoán được anh rất giàu có.
Có những thứ không thể nhận vơ được, huống hồ chưa biết gia cảnh của Tạ Niên ra sao. Người giống người trên thế giới này thiếu gì chứ?
"Không được nói bậy. Mẹ chưa gặp chú ấy bao giờ, làm sao có thể...
Ngay cả cô cũng không đủ mặt dày để nói hết câu.
Diệp Ngạn Trần dẩu miệng chơi cùng em gái, không nói chuyện nữa.
"Cô Diệp, anh Tạ đã tỉnh rồi." Tỉnh rồi?
Vừa mới phẫu thuật xong đã tỉnh lại, sao lại nhanh như vậy?
Hạ Diệp Trầm còn đang thắc mắc, người cũng đã được. đưa vào phòng hồi sức.
"Sức khỏe của anh Tạ rất ổn, nhưng phải để ý 24/24 xem có nhiễm trùng hay không. Bệnh viện đầu năm hơi quá tải, việc này chúng tôi có thể nhờ người nhà bệnh nhân được không?"
Hạ Diệp Trầm đã nằm được đại khái.
"Tôi không phải người nhà anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429743/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.