"Đàm Vĩnh Xương, số 7 thành Hoa Đông. Tôn Hồng Mộc, số 31 đại lộ Hoan Sương. Tống Dật Kỳ, số 25 Hoan Thụy..."
"Cái gì?", thần sắc của Trầm Thiết Vỹ dần dần biến đổi sau mỗi cái tên cô nói ra.
"Tôi chỉ nói một lân. Những thứ đó nếu như nhị thiếu gia cho người đến tìm, có lẽ sẽ có gặt hái ngoài mong đợi đấy!", Hạ Diệp Trầm cười cười, máy móc nhắc thêm mấy cái tên:
"Tô Hoa, số 9 thành Nam. Trần Học Hội, không rõ địa chỉ"
sắc mặc của Trầm Thiết Vỹ rất ngưng
Quả nhiên, chỉ cần nghe thấy Dụ Sơ Thần, trong đáy mắt của Trầm Thiết Vỹ hiện lên tia sáng khác thường, nhưng hẳn rất nhanh chóng đã dẫn xuống.
Quả là cáo già. Biến đổi sắc mặt rất nhanh.
"Cô còn biết gì nữa?", hắn ta tỏ ra bình tĩnh chờ đợi, nhưng thực ra đã rất gấp gáp rồi.
Lúc này, Hạ Diệp Trầm lại im lặng. "Cô muốn gì? Tôi không có nhiều thời gian!" Trâm Thiết Vỹ dần mất đi sự bình tĩnh. Có trời mới biết hản đang cần thứ trong tay cô thế nào.
Hản đánh mất cổ phần của tập đoàn nhà họ Dụ, đã khiến nhà họ Trầm chịu tổn thất rất lớn.
Nhưng nếu như...
Nếu như có thể thâu tóm số cổ phần còn lại, nhất là số tiền rất lớn trong tay Hạ Diệp Trầm...
Chỉ cần nghĩ thôi đã đủ để cười đến mấy năm.
Hạ Diệp Trầm lùi lại đãng sau:
"Nhị thiếu gia, tôi không phải là người ngốc. Nếu như tôi giao tất cả những thứ mình có ra đây, liệu có thoát khỏi bàn tay của anh không?"
Trầm Thiết Vỹ lấy lại dáng vẻ đạo mạo thường ngày. Hắn cười hiền hòa:
"Tôi sẽ không bạc đãi người của mình. Cô yên tâm đi, được không?"
Tin? Làm sao cô có thể tin?
"Thứ còn lại ở trong nhà tôi, tôi phải trở về mới có thể lấy được!" "Làm sao tôi có thể tin cô?", Trầm Thiết Vỹ dang hai tay ra, chặn đứng Hạ Diệp Trầm trong không gian nhỏ hẹp.
Chết tiệt! Con cáo già ngang ngược.
Hắn ta không thể tin cô, nhưng lại bắt cô tin hắn vô điều kiện.
Nằm mơ giữa ban ngày.
"Chỉ cần anh không lấy mạng tôi, tôi có thể nói hết những. gì về Trầm Dư Niên với anh. Dù gì hắn ta cũng là kẻ thù của Hạ Diệp Trầm giấu đi suy nghĩ chửi rủa ở trong lòng, ra vẻ đã tin tưởng.
Người trước mặt vuốt cẵm: "Ví dụ như?" "Ví dụ như hắn chỉ giả bộ què. Thứ mà Nhậm Hạ Lan đang tìm kiếm không ở trên người hẳn, nhưng lại năm trong
tay một người thân cận với hắn."
Trầm Thiết Vỹ nghe thấy hai chữ "thứ đó", thậm chí còn kích động hơn so với mấy cái tên mà cô từng nói.
"Người đó là ai?"
Hạ Diệp Trầm nhớ đến Hồng Tịnh San, cùng với Cố Thiên Lan. Cô lắc đầu:
"Tôi không rõ lắm. Hắn ta cũng không tin tưởng gì tôi. Biết được từng đó cũng đủ nhiều rồi."
n oán của cô với Trầm Dư Niên là việc cá nhân. Không thể nào lôi những người không liên quan vào được. Dù cho họ có là trở thủ của anh.
Trầm Thiết Vỹ theo dõi sắc mặt của Hạ Diệp Trâm hồi lâu, cuối cùng lựa chọn tin tưởng.
"Cô nói thứ đang ở nhà cô là gì?"
Cô úp úp mở mở:
"Một thứ mà nhị thiếu gia rất coi trọng. Dù gì chỉ cần anh phái một số người đi theo, tôi cũng không trốn được đúng không?"
"Được! Tôi tin cô một lần."
Nếu như không có được thứ tôi muốn, gϊếŧ cô cũng không. muốn. Trầm Thiết Vỹ nghĩ trong đầu, hẳn còn rất nhiều thời gian để chơi với cô.
Thỏa thuận thành, Hạ Diệp Trầm gần như bị Trầm Thiết Vỹ áp giải đi. Cả hai người đều không nhận ra rằng, cách đó
không xa, có một người đang đứng sẵn.
Người đó mở điện thoại ra. Giọng nói của Hạ Diệp Trâm lần nữa vang lên giữa đêm tĩnh mịch:
"Tô Hoa, số 9 thành Nam. Trần Học Hội, không rõ địa chỉ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]