Hạ Diệp Trầm đưa tay áo của mình lên trước mũi hồi lâu.
"Tôi không dùng nước hoa, trên người cũng không có mùi gì cả. Trầm đại thiếu gia có vấn đề về khứu giác rồi."
"Mũi cô có bệnh!". Hạ Diệp Trầm: "..."
Lần này cô có thể chăc chăn Trầm Dư Niên không phải bị điên, mà là người có dấu hiệu của bệnh tự luyến.
"Tôi chỉ muốn hỏi anh, rốt cuộc việc nhà họ Dụ đang cần đến tôi là chuyện như thế nào? Nhậm Hạ Kiều biết tôi đã chết rồi, mà tôi còn có gì để họ có thể lợi dụng sao?"
Ở khoảng cách gần như vậy, Trầm Dư Niên vẫn bị ám ảnh bởi thứ hương thơm lạ lãm kia. Anh lùi ra xa.
"Cô không biết sao? Dụ Sơ Thần trước khi chết đã kế thừa toàn bộ gia sản của ông Dụ. Nhưng hẳn ta lại để lại di chúc. chia toàn bộ số tài sản đó cho vợ mình. Sau khi cô chết được mười năm, thì chúng mới được chuyển giao theo đúng luật thừa kế”
Sau khi Hạ Diệp Trầm chết mười năm, hoặc tài sản sẽ thuộc về con của cô, nếu không có con cái mới đến lượt ông.
Dụ và Nhậm Hạ Kiều.
Biết được tin này, ngay cả Hạ Diệp Trầm cũng phải hoài nghi.
"Ý anh là nhà họ Dụ hiện nay chỉ có quyền quản lý tập đoàn, còn toàn bộ tài sản đều đứng tên tôi?"
"Có thể nói là như thế” - Trầm Dư Niên không phản bác.
"Không thể nào, Dụ Sơ Thần tại sao lại chia toàn bộ tài sản cho tôi kia chứ? Hăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429665/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.