Chương trước
Chương sau
"Còn muốn nhận việc không?" - Trầm Dư Niên thản nhiên như không.

Hạ Diệp Trầm cúi đầu:

"Cậu chủ, tôi không hề sợ anh. Nhưng tôi vừa chợt nhớ ra mình còn có việc ở nhà, không thể nhận việc được. Anh... anh có thể nhận đầu bếp khác được không?"

Trầm Dư Niên khẽ cười, bật ra hai chữ:

"Không được!"

Trực tiếp từ chối như vậy? Hạ Diệp Trâm vẫn còn đang ngơ ra, người đàn ông lại tiếp tục nói những lời khiến cô sợ hãi.

"Người như cô cũng biết sợ sao? Dụ thiếu phu nhân?"

"Anh... anh nhận nhầm người rồi!" Mặt Hạ Diệp Trầm trở nên trắng bệch.

Gặp lại người quen cũ đã đủ đáng sợ, mà người này còn biết thân phận của cô.

Tiếng bánh xe lăn ma sát xuống sàn gõ. Trầm Dư Niên ngược sáng tiến về phía cô.

"Sợ à? Vậy mà hơn năm năm trước, tôi không hề nghĩ răng cô biết sợ là gì đấy."
Kí ức chạy nhanh qua đầu. Hạ Diệp Trầm nhớ lại buổi tiệc hôm đó, cuối cùng không giấu diếm nữa:

"Trầm đại thiếu gia, anh muốn gì đây?"

"Phản ứng cũng nhanh đấy" - Lần này đến lượt Trầm Dư: Niên ngạc nhiên.

"Nếu như anh đã biết rõ, vậy cũng không cần giấu diếm nữa. Hơn nữa, tôi không nghĩ răng Trầm đại thiếu gia sẽ tố giác tôi với bà Nhậm đâu nhỉ?"

"Cô quá liều lĩnh."

Hạ Diệp Trầm ngồi xuống chiếc ghế trong phòng, thoải mái tựa lưng vào đó:

"Nếu như đã từng chết một lần rồi, vậy sẽ thấy chẳng có mấy thứ có thể làm mình sợ hãi cả."

Trầm Dư Niên nhìn bàn tay của người phụ nữ đặt trên đùi đang năm vào mở ra mất tự nhiên, cũng không vạch trần sự. bất an của cô.

"Nếu bây giờ tôi đưa cô cho nhà họ Dụ... Hạ Diệp Trầm bật cười: "Đưa tôi cho nhà họ Dụ, anh có ích gì?"
"Vậy Dụ thiếu phu nhân không biết rồi, nhà họ Dụ đang hận không thể xuống âm phủ để kéo cô lên đấy."

Rời Thiên Tân đã năm năm, Hạ Diệp Trâm vẫn chưa từng thôi nghe tin tức của nhà họ Dụ, chỉ lo sợ Nhậm Hạ Kiều biết rằng mình còn sống. Mà những lời này của Trầm Dư Niên càng khiến cô thêm lo lắng.

"Anh có ý gì?"

Trầm Dư Niên dịch chuyển xe lăn lại sát với người Hạ Diệp Trầm hơn. Dáng người anh cao lớn, mà cô lúc này đang ngồi. Tâm mắt của người đàn ông vừa hay dừng trên trán của người phụ nữ.

Hương thơm gỗ trầm thoang thoảng chua xót lấp đây lông ngực, trong lòng anh thoáng bực tức. Một mùi hương không mấy phổ biến đối với phụ nữ.

"Cô dùng nước hoa gì vậy?" - Trầm Dư Niên bật ra một câu hỏi không liên quan.

Anh chắc rằng anh không trêu đùa tôi

Người đàn ông cũng biết rằng câu hỏi này có chút kì quái, hẳng giọng ho che đi sự mất tự nhiên:
“Tôi không thích mùi hương này, từ lần sau đừng dùng nữa:

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.