Có người đang đến đây. Cô liếc nhìn Trầm Dư Niên, đáy mắt long lanh:
"Trầm đại thiếu gia, tôi... tôi tạm thời không muốn ứng tuyển nữa"
"Đây không phải thứ cô có thể quyết định."
Trầm Dư Niên năm lấy cổ tay của Hạ Diệp Trầm. Mặc dù vẫn ngồi trên xe lăn, nhưng sức khỏe của người đàn ông không thể xem thường, một tay anh điều khiển xe lăn, một tay.
dùng lực kéo cô đi ra ngoài.
Khu vườn trong biệt thự rập rạp. Giữa vườn có một chiếc l*иg lớn. Trầm Dư Niên chỉ vào đó:
"Có thấy gì không?" Khóe môi Hạ Diệp Trầm giật giật: "Một... một đôi công?"
Trong chiếc l*иg kia quả nhiên có một đôi chim công, đủ cả trống lân mái.
"Trống là Thải Vân, mái là Chỉ Nam. Công của tôi không thích ăn rau cỏ. Nếu như cô dám chống đối. Tôi đảm bảo cô sẽ trở thành nguyên liệu cho món ăn của nó."
Trầm Dư Niên diễn mười phần giống thật. Từ ánh mắt, cho đến từng cơ mặt, chẳng khác nào một tên thần kinh khát máu.
Đúng lúc đó, Thải Vân cũng nhìn về phía ngoài l*иg. Ánh mắt nó đỏ lử, bên mỏ có vương lại một mẩu thịt.
Hạ Diệp Trầm "sợ" đến mức run lên cầm cập, gẳng sức thoát ra khỏi sự kìm kẹp của anh.
"Trầm đại thiếu gia... Xin anh buông ra. Tôi sợ. Tôi hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà. Anh đừng dọa tôi nữa."
"Trầm đại thiếu gia, đừng dọa người nữa."
Tiếng nữ trong treo vang lên. Hạ Diệp Trầm quay ngoät về phía đó, thấy một người phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429666/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.