Hôm nay là phiên thẩm đầu tiên của Hạ Diệp Trầm. Từ Nhất Nặc dậy từ sáng sớm, trong khi đám phạm nhân vẫn còn đang ngái ngủ. Cô ta đứng trước mặt cô, hừ lạnh:
"Tôi tưởng cô ngoan cường thế nào, hóa ra cũng nhận tội không thuộc về mình!"
Hạ Diệp Trầm lấy tay gỡ mái tóc rối bù của mình, không hề nhìn người đối diện.
"Sao cô biết tôi bị oan."
Từ Nhất Nặc bật cười:
"Hạng người như cô không phải dạng đàn bà thâm độc, hạ thuốc cho chồng hàng ngày đâu. Nói cô dùng một gậy đập chết tươi hắn ta thì nghe được."
Lúc này Hạ Diệp Trầm mới chú ý đến vị nữ phạm nhân có tiếng nói nhất phòng giam này. Cô sinh ra tò mò:
"Vậy còn cô? Cô cho người ta chết kiểu gì?"
Từ Nhất Nặc hơi ngẩn người, giống như nhớ đến một ký ức xa xôi nào đó. Phải mấy giây sau mới bật ra được hai chữ:
"Thiêu chết!"
"Nghi phạm Hạ Diệp Trầm, đi thôi!"
Hạ Diệp Trầm chưa kịp phản ứng đã nhận được cái nháy mắt của Từ Nhất Nặc. Cô đứng dậy, theo chân người áp giải phạm nhân ra ngoài.
Tòa án, xưa nay vẫn là nơi đòi lại công lý của nhân dân. Mà việc cô sống hay chết, cũng do những người ngồi trên ghế thẩm phán kia quyết định.
Nhậm Hạ Kiều mặc áo tang ngồi bên hàng ghế bị cáo. Mắt bà đỏ rực, nhìn Hạ Diệp Trầm đầy căm thù. Trong lòng cô xẹt qua chút áy náy, nhưng ngay lập tức tan thành sương khói. Bà ta dung túng con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429649/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.