Chương trước
Chương sau
Hạ Diệp Trầm ngẩn người nhìn khung cảnh trước mặt. Dụ Sơ Thần mấy giây trước còn như một con sói đói muốn nuốt chửng cô, lúc này đã không còn động đậy. Cầu thang, máu đỏ, mà người...

Cô đưa tay ra để dưới mũi hắn, kiểm tra một hồi mới bật ra hai chữ:

"Chết rồi!"

Cô giết người.

Chưa bao giờ Hạ Diệp Trầm nghĩ rằng mình có thể giết người, lại không ngờ rằng Dụ Sơ Thần có thể chết dễ dàng đến thế. Hắn là cơn ác mộng suốt hai năm nay của cô vẫn luôn đeo bám dai dẳng. Nhưng chỉ cần một chiếc bình hoa cũng có thể đánh tan cơn ác mộng đó. Hoang đường!

"Chết cũng tốt! Tốt lắm!"

Hạ Diệp Trầm nhìn bàn tay nhuốm máu của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên mà cười. Trông cô lúc này chẳng khác nào kẻ điên, ngơ ngẩn.

"Sơ Thần!"

Tiếng bước chân rầm rầm, bà Nhậm Hạ Kiều thét lên một tiếng thảm thiết. Tiếng bước chân rầm rầm, than khóc. Người đẩy cô ngã xuống đất, người kiểm tra Dụ Sơ Thần. Hạ Diệp Trầm chứng kiến tất cả, nhưng không hề để những thứ đó vào mắt.

"Mày, mày giết con tao!"

Bên mặt ăn một cái tát, nhưng Hạ Diệp Trầm chỉ lau chút máu rỉ ra ở miệng mình, đến cảm giác đau rát mọi lần cũng không thấy.

Cô ngẩng mặt lên, lần đầu tiên đối diện với thẳng với mẹ chồng của mình mà chống đối:

"Hắn đáng chết!"

Hắn đáng chết! Đây là điều mà cô muốn nói từ lâu, cũng muốn thực hiện lâu lắm rồi.

Mắt bà Nhậm Hạ Kiều long lên sòng sọc:

"Tao sẽ khiến mày sống không bằng chết! Hạ Diệp Trầm, mày sẽ sống không bằng chết!"

Hạ Diệp Trầm bị tống vào tù. Đến lúc đối diện với bốn bức tường giam lạnh lẽo, cô vẫn không có cách nào hiểu được. Dụ Sơ Thần, một kẻ như hắn làm sao có thể dễ dàng chết như vậy? Trong những cuốn tiểu thuyết, người gian ác như hắn không phải là người sống đến sau cùng sao?

"Chị Nhất Nặc, con nhỏ này thật xinh đẹp. Nhưng mà yếu ớt quá!"

"Ấy, nó điếc rồi, còn mù nữa. Thấy chị Nhất Nặc mà không chào hỏi!"

"Chán sống rồi!"

Hạ Diệp Trầm vẫn còn đang suy nghĩ về cái chết của Dụ Sơ Thần, bỗng nhiên bị một người nắm lấy tóc giật mạnh. Cô ta nhìn vào mặt cô, cười dịu dàng:

"Em gái mới lớn! Nhập gia thì phải tùy tục. Chị là Từ Nhất Nặc, là người chịu án lâu nhất ở cái nhà giam này!"

"Liên quan gì đến tôi! Buông tay!"

Hạ Diệp Trầm không phải là người mà ai cũng có thể bắt nạt.

Từ Nhất Nặc nhướng mày:



"Hạ Diệp Trầm đúng không? Gan cũng to đó! Giết chồng? Nhưng cô thực sự muốn đấu với bà đây à?"

Một người khác xen vào:

"Chị Nhất Nặc còn giết cả thầy giáo, đốt nhà hắn ta. Làm hùng bá ở nhà giam này nhiều năm qua, tốt nhất cô em nên biết điều!"

Hạ Diệp Trầm không bày ra thái độ gì, chỉ lẳng lặng gỡ phần tóc đang bị Từ Nhất Nặc nắm lấy ra. Cô lùi lại phía sau, thở than một tiếng:

"Tôi với các người nước sông không phạm nước giếng! Cùng lắm chỉ mấy ngày tôi sẽ ra khỏi đây mà thôi!"

Từ Nhất Nặc giống như nghe được trò đùa, cười thật lớn:

"Ra khỏi đây, đúng là ngây thơ. Vào đến nhà tù này, chắc chắn cô sẽ bị nhốt đến chung thân."

Câu nói của cô ta chẳng có chút sát thương nào với Hạ Diệp Trầm, vì tương lai của cô sẽ còn thảm hại hơn thế nhiều. Vài ngày nữa, có lẽ cô không còn ở trong tù, nhưng sẽ trở thành cái xác lạnh quẳng nơi nghĩa địa.

Cô giết chết con trai duy nhất của nhà họ Dụ, làm sao mà Nhậm Hạ Kiều có thể để yên cho cô sống nhởn nhơ trong tù đây? Bà ta sẽ hành hạ cô sống không bằng chết, sau đó kết thúc bằng một án tử. Ngay cả việc cô mới là nghi phạm, nhưng lại bị nhốt chung với những phạm nhân nguy hiểm đã đủ hiểu.

Thái độ phẳng lặng của Hạ Diệp Trầm làm cho những người phạm nhân khác đều ngứa mắt. Người khơi mào ban nãy khúm núm hỏi Từ Nhất Nặc:

"Chị Nhất Nặc, chúng ta có cần dạy cho cô ta một bài học không?"

Từ Nhất Nặc vuốt cằm cười cười:

"Cô ta sắp phải ra tòa, nếu đánh không khéo thì không hay đúng không? Cứ chờ từ từ đã."

Hạ Diệp Trầm sống bình an trong tù được nửa ngày, sau đó là những ngày thẩm vấn vô cùng tận. Sáng được xách ra khỏi phòng giam, tối lại bị ném trở về như một thứ giẻ rách.

"Cô có nhận tội giết chồng không?"

"Tôi nhận! Nhưng là do hắn bức ép tôi, nên tôi mới phản kháng."

"Nực cười, vợ chồng lại dùng từ bức ép. Có phải cô giết anh Dụ để có thể chiếm đoạt tài sản không?"

"Tôi không ngu ngốc chiếm đoạt tài sản bằng cách đó. Hắn ta là một kẻ điên, lại còn giết người. Tôi không muốn bị tra tấn, chỉ còn cách phản kháng."

Hạ Diệp Trầm lúc này đã không còn gì để mất, nói ra mọi chuyện kể cả cái chết của A Nhiễm. Mặc dù biết người ta không tin, nhưng lại thấy trong lòng nhẹ nhõm.

Nói ra sự thật, có thể làm cho người ta thanh thản hơn.

Mọi chuyện không dừng lại ở đó. Đằng sau danh nghĩa của buổi thẩm vấn, cô bị đưa vào phòng tra khảo đặc biệt, dùng những thủ đoạn đáng sợ nhất để ép cô nhận tội, thậm chí còn ép thêm tội danh:

" Âm mưu giết người, nhiều lần dùng thuốc suy nhược thần kinh để hãm hại Dụ Sơ Thần."

Hạ Diệp Trầm chỉ cười vào mặt người quản ngục:

"Nhậm Hạ Kiều, anh bảo bà ta có thêm tội gì thì có thể nói luôn một thể đi. Tôi muốn nghe hết một lần, để không phải mỗi ngày tỉnh dậy là một lần bị vu thêm tội mới."



Gã quản ngục nhổ một bãi nước bọt, khinh bỉ:

"Đúng là không muốn sống."

Hạ Diệp Trầm quả thực không muốn sống nữa. Cô sống hai mươi năm, thì có đến hơn nửa cuộc đời bị vùi dập. Nhưng nếu như chết, vậy thì lại không cam lòng. Tại sao hai mươi năm qua có thể sống, mà bây giờ lại phải cam chịu là dê bò cho người ta thịt?

"Hạ Diệp Trầm, cha mẹ của A Nhiễm..."

Cha mẹ của A Nhiễm!

"Các người là một đám bỉ ổi!"

Người quản ngục bật cười ha hả:

"Công lý trên đời này không dành cho những người như cô. Hơn nữa, chính tay cô đã giết chết chồng mình, còn giả bộ lương thiện cái gì? Ông khinh!"

Hạ Diệp Trầm nắm chặt tay, cảm giác buồn nôn trong lồng ngực dâng lên. Cô nhìn tờ giấy khai cung trên bàn, nhắm mắt lại:

"Tôi nhận tội!"

Cô có thể chết, nhưng những người thân còn lại trong gia đình A Nhiễm không thể xảy ra bất cứ việc gì.

Cùng lúc đó, trong nhà Nhậm Hạ Lan. Không khí trầm lắng bao phủ lấy căn nhà. Người thừa kế của nhà họ Dụ chết đi, là một bất lợi lớn đối với sự nghiệp thương trường của nhà họ, cũng ảnh hưởng không nhỏ đến gia tộc chính khách quân nhân như Trầm Thế Sơn.

"Trầm đại thiếu gia, anh không đi đám tang của anh họ à?"

Một cô gái gõ cửa phòng của Trầm Dư Niên, khanh khách cười.

Người trong phòng chau mày, nhìn cô gái từ từ bước vào trong phòng.

"Dung Nguyệt Thiên Lan, đây là nhà họ Trầm!"

"Tôi xưa nay không sợ nhà họ Trầm. Trầm đại thiếu gia, anh có biết cô gái kia nhận tội rồi không?"

Trầm Dư Niên đang ngồi tựa vào thành giường. Đầu ngón tay khẽ nhếch lên, nhưng hầu như không có ai để ý đến điều đó, kể cả anh.

"Vậy sao? Tra tấn năm ngày mãi mới nhận tội. Người đàn bà đó cũng quá ngoan cường."

Dung Nguyệt Thiên Lan híp mắt lại:

"Tại sao Trầm thiếu gia lại có thể nói nhẹ nhàng như thế? Cô ta giết người, nhưng chủ mưu đứng sau là ai? Liên lụy một cô gái chân yếu tay mềm như vậy, lương tâm anh không cắn dứt à?"

Trầm Dư Niên phất phất tay:

"Đi đi! Đừng có hỏi xin lòng thương từ tôi! Tôi cũng không bảo cô ta đi giết người mà, đúng không?"

"Đồ hèn mạt, coi như tôi nhìn nhầm anh!" - Dung Nguyệt Thiên Lan ném chiếc quạt vào mặt người đối diện, sau đó quay người đi. Trước khi cô ra đến cửa, lại nghe thấy tiếng nói đều đều vang lên đằng sau:

"Người có thể cứu cô ấy bây giờ là Lương Duật Thành!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.