Hạ Diệp Trầm ngẩn người nhìn khung cảnh trước mặt. Dụ Sơ Thần mấy giây trước còn như một con sói đói muốn nuốt chửng cô, lúc này đã không còn động đậy. Cầu thang, máu đỏ, mà người...
Cô đưa tay ra để dưới mũi hắn, kiểm tra một hồi mới bật ra hai chữ:
"Chết rồi!"
Cô giết người.
Chưa bao giờ Hạ Diệp Trầm nghĩ rằng mình có thể giết người, lại không ngờ rằng Dụ Sơ Thần có thể chết dễ dàng đến thế. Hắn là cơn ác mộng suốt hai năm nay của cô vẫn luôn đeo bám dai dẳng. Nhưng chỉ cần một chiếc bình hoa cũng có thể đánh tan cơn ác mộng đó. Hoang đường!
"Chết cũng tốt! Tốt lắm!"
Hạ Diệp Trầm nhìn bàn tay nhuốm máu của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên mà cười. Trông cô lúc này chẳng khác nào kẻ điên, ngơ ngẩn.
"Sơ Thần!"
Tiếng bước chân rầm rầm, bà Nhậm Hạ Kiều thét lên một tiếng thảm thiết. Tiếng bước chân rầm rầm, than khóc. Người đẩy cô ngã xuống đất, người kiểm tra Dụ Sơ Thần. Hạ Diệp Trầm chứng kiến tất cả, nhưng không hề để những thứ đó vào mắt.
"Mày, mày giết con tao!"
Bên mặt ăn một cái tát, nhưng Hạ Diệp Trầm chỉ lau chút máu rỉ ra ở miệng mình, đến cảm giác đau rát mọi lần cũng không thấy.
Cô ngẩng mặt lên, lần đầu tiên đối diện với thẳng với mẹ chồng của mình mà chống đối:
"Hắn đáng chết!"
Hắn đáng chết! Đây là điều mà cô muốn nói từ lâu, cũng muốn thực hiện lâu lắm rồi.
Mắt bà Nhậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429648/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.