Chương trước
Chương sau
"Cô có thai sao?"

Từ Nhất Nặc vừa hỏi xong câu đó, Hạ Diệp Trầm lại thấy bụng mình quặn lên.

Cô? Có thai sao?

Chẳng trách cô lại có linh cảm phải bảo vệ nơi này như vậy. Hóa ra, một sinh mệnh đang trốn trong đó, chuẩn bị ra đời.

Cũng không ngờ đến một đêm hoang đường kia thật sự cho cô một đứa con. Một đứa trẻ mà bản thân cô cũng không biết cha của nó là ai.

"Cứu nó!" - Hạ Diệp Trầm kéo đầu Từ Nhật Nặc lại gần, lúc này chỉ nói được mấy tiếng khàn khàn.

Từ Nhất Nặc vỗ vỗ mu bàn tay cô an ủi:

"Yên tâm đi, chỉ ra một chút máu thôi. Tôi gọi quản ngục đưa cô đến bệnh viện."

Hạ Diệp Trầm tỉnh táo hẳn. Cô kéo lại tay của Từ Nhất Nặc, lắc đầu:

"Đừng! Đừng báo họ! Họ sẽ gϊếŧ mất nó đấy!"

"Ai sẽ gϊếŧ nó chứ?"

Hạ Diệp Trầm cười khổ, bụng lại quánh thắt:
"Nhậm Hạ Kiều."

"Nhậm Hạ Kiều? Mẹ chồng của cô? Không thể nào. Nhà chồng cô dù có tàn nhẫn thế nào cũng không thể nào... "

... bỏ rơi cốt nhục của mình được.

Từ Nhất Nặc nuốt nửa câu chuẩn bị nói ra vào trong bụng, mở to mắt:

"Lẽ nào..."

Hạ Diệp Trầm cười cười:

"Nó không phải cốt nhục của nhà họ Dụ. Xin cô, đừng nói cho người ngoài."

Việc Dụ Sơ Thần vô sinh đã bị Trầm Thiết Vỹ biết được. Hắn nhất định sẽ nói cho Nhậm Hạ Kiều. Đến lúc đó đứa trẻ mà cô đang mang trong bụng sẽ trở thành nỗi nhục mà bà ta phải loại bỏ.

Cô thà đánh cược mạng sống của nó, cũng không thể đẩy nó vào con đường chắc chắn sẽ chết.

Cùng lắm thì, chết chung.

***

"Tỉnh rồi à?"

Hạ Diệp Trầm nháy mắt hai ba cái, sau đó mới hoảng hốt sờ lên bụng mình. Từ Nhất Nặc đứng bên cạnh, trầm ngâm:
"Không chảy máu nữa, thật là kỳ tích. Tôi từng học qua đông y, có bắt mạch qua cho cô, đứa trẻ vẫn khá mạnh khỏe. Nhưng mà tôi không dám chắc đâu, vì cũng chỉ biết mấy trò vặt vãnh."

Ngập ngừng một chút, cô ấy lại nói tiếp:

"Cô quyết định không để quản ngục biết sao? Nếu như đứa trẻ có chuyện, cô cũng không sống được."

Hạ Diệp Trầm vẫn đang trầm ngâm, cố gắng thích nghi với việc mình đang nuôi dưỡng một sinh mệnh mới.

Cô hiểu chứ. Chết lưu. Nếu như đứa trẻ xảy ra chuyện ở trong bụng, vậy cô có thể bị vỡ tử ©υиɠ hoặc hoại tử mà chết.

Nhưng cô lại mỉm cười, lắc đầu:

"Tôi không sao đâu. Tôi cảm giác được bé con vẫn rất khỏe. Nó là phúc tinh của tôi, chưa biết chừng sẽ giúp tôi thoát khỏi nhà giam chưa biết chừng."

"Nhưng cô nên nhớ rằng, nếu như cô có thai, vậy sẽ được tạm hoãn thi hành án. Vậy thì đứa trẻ lẫn cô đều sẽ an toàn hơn, đúng không?"
Hạ Diệp Trầm lắc đầu:

"Không đâu, nếu như ra tù rồi, bản thân tôi cũng không sống được. Ông trời nếu muốn tôi sống, vậy sẽ thông qua cách nào đó giúp tôi vượt qua kiếp nạn này. Nếu ông muốn tôi chết, dù có giãy giụa thế nào cũng không có cách nào thoát được."

Từ Nhất Nặc giận dỗi:

"Tôi thực sự không hiểu nổi. Cô yếu như một con sên, nhưng tại sao lại cứng đầu đến thế?"

Hạ Diệp Trầm bình thản nói một câu:

"Tôi không cam tâm!"

Không cam tâm để cho kẻ xấu có thể nhởn nhơ. Còn mình lại phải thay chúng hứng chịu toàn bộ tội lỗi.

Câu nói của cô khiến Từ Nhất Nặc bật cười:

"Diệp Trầm, tôi cũng từng không cam tâm. Nhưng mà tôi ở trong tù cũng sáu năm rồi!'

"Tôi nhất định sẽ thoát ra khỏi đây, bằng công lý lẽ phải, hoặc là bằng thủ đoạn." - Hạ Diệp Trầm phản bác.

"Cô cứ nói tất cả những gì mình suy nghĩ ra với tôi như thế, không sợ tôi bán đứng cô à?"

Hạ Diệp Trầm quay sang nhìn người bên cạnh, lời nói thoát ra khỏi miệng như bản năng:

"Không sợ, bởi vì tôi đã từng giống cô trong quá khứ. Nên cô cũng muốn bản thân mình trong quá khứ có thể thoát khỏi nơi này, đúng không?"

Hai người đều trở nên trầm tư. Từ Nhất Nặc mím môi:

"Tôi sẽ không nói, nhưng không đảm bảo đám người Hàn Băng Băng sẽ không nói. Tốt nhất cô nên nghĩ cách trốn khỏi đây trước khi bọn chúng tố giác, không phải lúc nào tôi cũng canh chừng giúp cô được."

Hàn Băng Băng tạm thời chưa tố giác với quản ngục, bởi vì không thể. Từ Nhất Nặc bám kè kè cô ta, thậm chí còn mang ghế chặn ở cửa phòng giam, nói rằng muốn phơi nắng.

Buồn cười, những ngày cho phạm nhân ra ngoài trời thì cô trốn ở trong nhà, giờ lại mang ghế ra chỗ không có mặt trời để phơi nắng.

Hàn Băng Băng cũng không phải loại vừa, chỉ thẳng mặt Từ Nhất Nặc mà nói:

"Chị có ý gì? Chúng ta ở đây đoàn kết bao nhiêu năm, còn không bằng một con nhóc mới vào à?"

Từ Nhất Nặc chẳng quan tâm:

"Nếu như bước qua được người tôi, cô muốn làm gì thì làm."

Hạ Diệp Trầm biết cô đang bảo vệ mình, cũng chỉ biết cảm kích trong lòng.

"Tù nhân 0852, có người muốn gặp!"

Quản ngục mở cửa phòng giam lên tiếng.

Từ Nhất Nặc đưa mắt cảnh cáo Hàn Băng Băng, lại nhìn người trong góc ái ngại. 0852 là mã phạm nhân mới của Hạ Diệp Trầm.

Chưa kết án, đã mặc định là tù nhân.

Cô đứng lên, hỏi:

"Chị Thái Linh, cho em hỏi người đến là ai được hay không?"

Quan hệ của cô đối với những quản ngục ở đây cũng không tính là tệ.

Quản ngục họ Thái hơi khó chịu:

"Không biết nữa. Nhưng hình như là một người đàn ông, nhìn quần áo trên người rất lịch sự, xem vẻ là người giàu có, họ Lương."

Từ Nhất Nặc quay đầu sang, thấy Hạ Diệp Trầm lắc đầu.

Trong trí nhớ, Hạ Diệp Trầm quả thực không biết mình có quen ai họ Lương cả, nhất là lại là công tử nhà giàu.

Họ Lương.

Trong đầu Hạ Diệp Trầm nảy ra một cái tên. Trái tim đập mạnh từng tiếng.

Cả thành phố Thiên Tân này, nhà họ Lương giàu có duy nhất mà cô biết chính là nhà của thứ trưởng Lương, mà con trai ông ta, chính là Lương Duật Thành.

Lương Duật Thành, là một luật sư trẻ, nhưng đã có danh vọng không nhỏ ở thành phố cảng này.

Quản ngục lại lên tiếng, nể mặt Từ Nhất Nặc nên nói chuyện có chút mềm mỏng hơn:

"Đi thôi! Đừng để người ta chờ lâu, tôi thấy người đến không có ý xấu."

Hạ Diệp Trầm cũng muốn biết ai đang tìm mình, chuyển chân đi theo cô ấy. Nơi gặp mặt cách đó không xa. Cách tấm cửa kính trong suốt, cô có thể nhìn thấy người đến tìm mình.

Đúng như lời của Thái Tử Linh, đây là một công tử nhà giàu, toàn thân toát lên tư thái nho nhã, quý tộc. Anh ta nhấc điện thoại lên, ra hiệu cho cô.

Hạ Diệp Trầm cũng nhấc điện thoại, nghe anh ta giới thiệu.

"Tôi là Lương Duật Thành!"

Quả thực ra Lương Duật Thành. Hạ Diệp Trầm kiềm chế sự kích động của bản thân, điềm nhiên trả lời:

"Tôi có nghe qua! Anh rất nổi tiếng."

Lương Duật Thành gật đầu:

"Tất nhiên, cô là thiếu phu nhân của nhà họ Dụ, biết đến tên tôi cũng không lạ."

Con trai của thứ trưởng, thủ khoa đại học Luật Thiên Tân, tuổi trẻ đã có bằng lý luận chính trị cao cấp. Anh ta là một ứng cử viên sáng giá cho các vị trí lãnh đạo cao cấp trong tương lai.

Hạ Diệp Trầm không biết nói gì, chỉ gật đầu.

Lương Duật Thành cũng không dài dòng thêm. Anh ta vào thẳng vấn đề:

"Có người nói với tôi cô bị oan, còn mời tôi đến dự buổi xét xử của cô. Hôm đó cô có kêu oan, đúng không?"

Hạ Diệp Trầm nhìn người đối diện, có chút dè chừng.

Nhưng ánh mắt của Lương Duật Thành rất chính trực, khiến cho ai nhìn vào cũng cảm thấy an tâm.

"Tôi biết rằng mình đường đột, có thể cô sẽ không tin. Nhưng tôi nghĩ rằng mình không có lý do gì để lừa cô cả. Tôi là luật sư, thứ tôi cần chính là công lý."

Hạ Diệp Trầm hơi chau mày:

"Nhưng tôi lấy gì để tin anh?" Ngay cả bản thân mình cô cũng không thể tin nữa là.

"Vì cô không còn gì để mất cả! Dụ thiếu phu nhân, tôi muốn cô là thân chủ thứ mười hai của tôi!"

Hạ Diệp Trầm chớp nhẹ mắt, trong lòng lại không hề bình thản như vậy. Muôn vàn suy tính, cuối cùng chỉ còn lại sự khẳng định.

Đúng, cô không còn gì để mất cả. Hơn nữa, cô phải tranh thủ cơ hội sống sót, không chỉ cho mình, mà còn cho đứa con ở trong bụng.

Cô gật đầu:

"Anh muốn biết những gì?"

"Thân phận của cô, cuộc sống hôn nhân của cô. Còn có A Nhiễm! Chúng ta chỉ có nửa tiếng để nói chuyện. Sau này tôi xin được quyền bào chữa cho cô, mới có thể nói chi tiết được."

Nửa tiếng đã qua được một nửa rồi.

"Tôi là con dâu nuôi từ nhỏ của gia đình nhà họ, một đứa trẻ lưu lạc trên đường phố, không hề có liên quan đến nhà họ Hạ!"

Tay cầm bút của Lương Duật Thành ngừng lại:

"Cô không phải con ruột của nhà họ Hạ?"

"Không phải! Tôi được nhà họ Dụ nhận về nuôi năm mười hai tuổi, sau đó mới lấy danh nghĩa của nhà họ Hạ để cưới về. Từ khi về nhà họ Dụ vẫn luôn bị nhốt trong nhà, không được đi bất cứ đâu mà không có Dụ Sơ Thần hay vệ sĩ. Anh nghĩ tôi có thể hạ độc anh ta không?"

Lương Duật Thành tán đồng:

"Về lý thuyết thì không thể."

"Vậy, chuyện cô đẩy Dụ Sơ Thần xuống lầu thì sao?"

"..."

"Cô cứ nói, không cần thiết phải chần chừ."

Hạ Diệp Trầm nhắm mắt lại, hít sâu một hơi:

"Hắn ta là tên biếи ŧɦái. Nếu như tôi không phản kháng, vậy thì hôm đó bản thân tôi đã biến thành kẻ tàn tạ, hoặc là thi thể quẳng trong nhà xác nào đó rồi."

Lương Duật Thành ngừng bút:

"Là sao?"

Hạ Diệp Trầm không có gì giấu diếm:

"Anh ta từng đưa rất nhiều cô gái trẻ về nhà, có những "thú vui" hành hạ khiến các cô gái đó nửa sống nửa chết."

Hai người nói thêm mười phút, chủ yếu là về tiền lệ hành hạ người đến chết của Dụ Sơ Thần, cái chết của A Nhiễm, cùng với lời đe dọa của Nhậm Hạ Kiều.

Sau khi kết thúc câu hỏi cuối cùng, Lương Duật Thành đè giọng thật nhỏ:

"Báo cáo kiểm tra trên người Dụ Sơ Thần có thuốc suy nhược thần kinh, thậm chí gây hoang tưởng nặng. Đây là chuyện thật, không phải là đổ oan vô căn cứ. Cha tôi đã xác nhận. Có thể, những biểu hiện tàn bạo của anh ta là do tác dụng của thuốc."

"..."

"Nếu như người hạ độc không phải là cô, vậy thì cô nghĩ người đó sẽ là ai đây?"

Ký ức như một thước phim quay chậm, Hạ Diệp Trầm biết mình đã bỏ lỡ nhiều điều.

Chẳng trách, dáng vẻ của Dụ Sơ Thần khi cô mới đến nhà họ Dụ không phải là Dụ Sơ Thần mà cô sợ hãi hôm nay.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.