Hạ Diệp Trầm chỉnh lại chiếc áo lông ngỗng trên người, rảo bước đi giữa trời tuyết rơi như mưa bụi. Hôm nay tuyết không quá nhiều, nhưng cũng quá lạnh lẽo.
Mùa đông ở thành phố Thiên Tân thường xuống dưới âm độ, hôm nay nhờ vào lửa với đèn đuốc sáng rực mới ấm lên một chút.
Trên mặt cô đeo một chiếc mặt nạ hình con hổ. Những người tham gia lễ hội đều phải đeo mặt nạ che đi hai mắt.
Hạ Diệp Trầm ngồi xuống hàng quán bên đường, dùng số tiền mà A Nhiễm đưa mua một bắp ngô nướng nóng hổi. Ngô nếp dẻo, được nướng trên than hồng, ăn vào bụng vừa ấm vừa chắc dạ.
"Cô gái đi một mình nờ?"
Người bán ngô hỏi thành tiếng.
Hạ Diệp Trầm hơi ngạc nhiên:
"Nghe khẩu âm của ông, hình như không phải người Thiên Tân."
"Lão ở Đông Bắc."
Đông Bắc, cô lẩm bẩm trong lòng, kí ức không cần phải khơi dậy cũng ùa về như sóng thủy triều.
"Hắc Hải Giang đó cô có biết không? Nhà lão ở chân núi Đại Hưng An. Vì con trai lên thành phố học mà mới lên đây kiếm sống đó."
Hạ Diệp Trầm gật đầu:
"Không chỉ là biết."
Mà còn gắn bó rất sâu đậm, tám năm, hơn một ba quãng đời của mình. Cô bỗng nhiên muốn biết những con người quen thuộc ở đó sống như thế nào rồi.
"Bá có biết nhà nào họ Hạ ở đó không?" - Lần này, cô dùng hoàn toàn khẩu âm Đông Bắc.
Ông lão ngạc nhiên:
"Thì ra con cũng người Đông Bắc. Bá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429644/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.