Ngoài cửa gió đập vào cửa sổ thành những tiếng lớn. Hạ Diệp Trầm nằm co ro trong góc, thân thể nhỏ nhắn lại run lên từng hồi.
Cô sợ lạnh.
Mười hai năm trước, cũng vào khoảng thời gian này…
Cũng vào khoảng thời gian này.
Hạ Diệp Trầm về nhà họ Hoa, trở thành con dâu nhỏ trong nhà. Cô không cần phải ở trong căn nhà gỗ đơn sơ của người nghèo nữa, mà được ở trong nhà gạch, ngủ giường ấm. Ngoại trừ việc hàng ngày phải bị nhốt chung với con trai nhà họ Hoa bệnh tật, mọi chuyện vẫn rất ổn.
Cơm nước ba bữa, áo mặc bốn mùa. Người trong nhà biết cô có thể mang đến phúc trạch cho gia đình chồng, cũng cung kính vô cùng.
Đông Bắc từng là mảnh đất rừng thiêng nước độc. Cái thời đó, sống như Hạ Diệp Trầm đã là sung sướng lắm.
Người chồng đầu tiên của cô là Hoa Tiểu Mặc, một cái tên nửa lãng tử nửa quê mùa. Tiểu Mặc, nghe thì trầm mặc kiệm lời, nhưng chỉ có Hạ Diệp Trầm biết rằng cậu ấy không hề kiệm lời chút nào.
Thiếu niên mười hai tuổi, má lúm đồng tiền khi cười rất đẹp. Hai đứa trẻ ở cạnh nhau, chẳng mấy chốc mà trở nên thân thiết.
Năm ấy, tuyết cũng rơi dày như năm nay. Chỉ có điều Đông Bắc không có lò sưởi điện như Thiên Tân, cũng không có hệ thống điện hiện đại. Gần dãy Đại Hưng An này, tháng sáu tuyết rơi là chuyện bình thường.
Hạ Diệp Trầm từ sau khi mẹ mất rất sợ lạnh. Là cậu thiếu niên kia đã dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429643/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.