Buổi sáng ngoài trời có chút ánh nắng vàng nhẹ, bầu trời xanh hơn có một ít làn mây trắng. Hôm nay gương mặt Như Yên rạng rỡ hẳn, trên bờ môi thi thoảng tủm tỉm cười. Hình như truyện tranh của cô tăng wiew khủng. Điều cô không tưởng tượng được nữa đó chính là độc giả khen ngợi rất nhiều. Tất nhiên một tác giả viết truyện như cô chỉ mong chờ phản hồi từ người đọc nhất là bình luận tích cực thì dường như lại có thêm động up chat mới.
Tay cô vịn bên thành cầu thang, chân nhảy xuống từng bậc, gương mặt rạng rỡ vui đùa, mắt liếc nhìn không có ai lại cười lên không ngớt. Bỗng ông nội chồng từ trong phòng bước ra, cô mím đôi môi che đi sự phẫn khích chạy tới đỡ lấy tay ông và nói: “đêm qua ông ngủ ngon chứ ạ?”
Châu Gia Thành nhìn cháu dâu sắc mặt tốt nên gật đầu mỉm cười: “tốt lắm!” Ông ngồi nhẹ xuống ghế sofa rồi nói tiếp: “giới trẻ như con ở nhà riết chắc cũng chán. Hay là con tới công ty làm việc đi. Ông nghe nói cháu từng học lớp bổ túc thiết kế nhân tiện đến thực hành học hỏi kinh nghiệm.”
Hạ Như Yên có chút lưỡng lự, ấp úng đáp trả: “cháu…cháu… cháu sợ bản thân sẽ không làm tốt lại gây rắc rối thêm.”
Châu Gia Thành cười lên mấy tiếng: “còn trẻ thì vẫn còn cơ hội để sai lầm. Nếu sợ mà không làm thì sau này lại hối hận không kịp đó. Lúc tối ông nói với Gia Luân rồi, lát nữa cháu tới công ty nhận việc nữa là được.”
Sau một lúc từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-quyen-ru-cua-tong-tai/982416/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.