Bên ngoài những bước chân nối tiếp nhau đi về phía thang máy, dần dần cả công ty vắng tanh không một bóng người. Hạ Như Yên vừa chuẩn bị về thì lại nhận một cuộc điện thoại từ sếp Trương chỉ thị ở lại tăng ca thêm hai tiếng. Mấy ngày liên tục cô đã phải tăng ca dường như chỉ để sửa lỗi lặt vặt của những đồng nghiệp. Vì thấy bất bình nên cô hỏi lại sếp thì vừa hay biết được Đoàn Như Tình dở trò. Chả hiểu sao cô chỉ vừa vào làm việc mà ả ta ganh tỵ vì điều gì nữa.
Sau hơn hai tiếng làm thêm mệt rã rời, tay chân tê cứng, liếc nhìn đồng hồ thì đã gần chín giờ, tay với nhanh chiếc túi xách, chạy một mạch ra khỏi. Bóng tối tràn ngập khắp công ty rộng lớn khiến Như Yên rùng mình sợ hại. Không gian yên lặng đến độ chỉ cần nghe tiếng động nhỏ cũng đủ làm cô giật mình.
Tiếng thở gấp gáp, chân run lên vì ngoài trời vừa lạnh vừa phải chạy bộ suốt quãng đường mấy cây số liền. Tay cô ôm trước ngực thở mạnh mấy tiếng rồi mở cánh cửa phòng bước vào. Mắt liếc nhìn xung quanh chẳng thấy Châu Gia Việt đâu, cũng không hề có tiếng động nào nên cô đang nghĩ anh chưa về nhà cũng đỡ phải tìm cách giải thích.
Một tiếng nói sau lưng khiến cô giật mình thót tim: “cô đi đâu giờ này mới về?”
Cô bối rối quay người lại, nở một nụ cười ngượng trả lời ấp úng: “tôi…tôi… có hẹn Mẫn Nhi viết chương truyện mới.”
Châu Gia Việt lạnh lùng nói: “tập trung đến độ quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-quyen-ru-cua-tong-tai/982417/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.