#BooMew
Tư Chân Châu mím chặt môi không biết nói gì ngoài im lặng, cô không nghĩ đến, người mẹ luôn cưng chiều cô thế mà lại trách mắng cô.
Tư Khả Minh cũng im lặng, ông đau lòng, thật sự rất đau lòng.
Tư Chân Châu cũng do ông chiều quá nên sinh hư, nhưng nếu để lông trách mắng nó, thì thật sự ông không đành lòng, rất nhiều lần trước kia ông mắng nó, trách nó, và mỗi lần như vậy ông đều cảm thấy chính mình đang làm nhiều chuyện sai trái.
Thà rằng chính ông cố gắng làm việc nhiều hơn một chút, thì có lẽ sớm muộn cũng mua nổi những món ăn mà Tư Chân Châu thích ăn.
Trong khi Tư Khả Minh đang không ngừng tự nhủ bản thân phải cố gắng nhiều hơn thì Tư Chân Châu lại khác, cô đang ghét cay ghét đắng cái gia đình hiện tại của bản thân mình.
Cô rõ ràng không sai, những gì của Tư Gia vốn là của cô, của một mình cô thôi, vì sao lại trách cô, cô cho trai thì làm sao? Những cái đấy là của cô cô cho ai chẳng được, sai là Tư Khả Minh, người sai chính là Tư Khả Minh...
Tư Chân Châu không nhịn được nữa, cô hừng hực đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tư Khả Minh và Tuyết Sương Anh nói.
" Muốn ăn thì chính các người tự ăn. " nói xong, Tư Chân Châu xoay người rời đi.
Cô sẽ không quay lại cái nhà này nữa, cô phải ở những nơi giàu sang sạch sẽ, chỉ có những nơi đó mới xứng với mặt mũi của cô.
Tư Khả Minh đang định đuổi theo, Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-no-le/1247057/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.