#BooMew
Lê Bá Sâm mím môi, cũng không chịu được nhìn Tư Noãn Noãn đáng thương hề hề nói.
" Noãn Noãn, người ta cũng muốn được hôn hôn a. "
" Anh là đứa trẻ một tuổi sao? " Tư Noãn Noãn nhướng mày nhìn Lê Bá Sâm hỏi.
Lê Bá Sâm lắc đầu lại nói.
" Anh là đàn ông hơn ba mươi tuổi. " dừng một chút, Lê Bá Sâm lại nói.
" Bởi vậy mới cần được vợ hôn hôn a. "
" Ai là vợ của anh chứ? " Tư Noãn Noãn ngồi đối diện với Lê Bá Sâm, tay cầm điện thoại bấm bấm hỏi.
" Là Tư Noãn Noãn chứ ai a. "
" Ủa có sao? Sao tÔi không biết? " Tư Noãn Noãn nhướng mày hỏi.
Lê Bá Sâm nhìn trái, nhìn phải suy nghĩ nói.
" Biết mà, Noãn Noãn em quên gì cũng có thể quên nhưng không được quên anh. "
" A!... "
" Kệ anh chứ, liên quan gì đến tôi. "
" Noãn Noãn ơi là Noãn Noãn, anh tăng ca đó. "
" Thế sao anh không lo làm việc đi, còn ở đây than với chả thở với tôi làm gì? "
Lê Bá Sâm cúi đầu, ủy khuất đứng dậy đi về hướng bàn làm việc ngồi xuống.
Anh cố trưng ra cái bộ mặt cực đáng thương nhìn Tư Noãn Noãn một cái, sau đấy lại bắt đầu đặt tay lên máy tính đánh chữ.
Tư Noãn Noãn nhướng mày, nhìn như không nhìn Lê Bá Sâm, môi cô câu lên.
Thật sự không biết nên nói sao với Lê Bá Sâm... Càng ngày càng giống như con nít a.
- ----
Lê Gia.
Lưu Hà Mi rảnh rỗi nên lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-no-le/1247058/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.