#BooMew
Biết rõ tình cảm của mình sẽ không được đáp lại, càng biết rõ bản thân mình sẽ không có được cô ấy, nhưng cái tính cố chấp đấy vẫn không thay đổi.
Cứ nghĩ, sẽ không sao, chỉ cần được ở cạnh bên, bảo vệ cô ấy, thì anh nhất định thấy đủ.
Thế là mặc cho cô từ chối, anh vẫn đứng phía sau cô giúp đỡ... và cũng thấy đó, càng giúp càng lúng sâu, không những lúng sâu, lại còn thấy đau đớn.
Cứ nghĩ bản thân sẽ vượt qua, nhưng không càng khó vượt qua.
Chỉ mới vài ngày không gặp, chính anh cảm thấy như mấy năm.
Nỗi nhớ ấy không từ nào có thể diễn tả.
Minh Lâm từ bên cửa hàng khu khác về, mày anh nhướng nhướng nhìn Phỉ Vô Dư đang ngồi một mình bên ngoài cửa hàng hút thuốc.
Anh lắc nhẹ đầu đi đến, ngồi bên cạnh Phỉ Vô Dư, đặt một bọc bia chính giữa hai người, anh khui một lon bia ra húp một ngụm, nhìn trăng trên cao hỏi.
" Đang nhớ Tư tiểu thư sao? "
Phỉ Vô Dư nhìn Minh Lâm một chút, không nói gì.
Minh Lâm lại nói.
" Có những thứ vốn không thuộc về mình, thì nên từ bỏ. "
Phỉ Vô Dư nhếch mép cười khổ.
" Tôi biết. "
" Thế sao anh lại không từ bỏ. "
" Cậu chưa từng yêu ai sao cậu hiểu... làm sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy. " Phỉ Vô Dư khui một lon bia, uống ừng ực nói.
Minh Lâm nhìn Phỉ Vô Dư, cũng không biết anh đang nghĩ gì liền nói.
" Đúng... không dễ dàng từ bỏ, nhưng vốn thứ đó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-no-le/1247056/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.