Khi hai người một lớn một nhỏ lo nói chuyện mà không hề hay biết bóng dáng của Tư Noãn Thiên đã biến mất.
Nhìn Hoa Tử Khiêm và Tư Noãn Thương đang nói chuyện gì đó Tư Noãn Thiên phòng má nhìn trái nhìn phải mãi cho đến khi ánh mặt bé dừng ngay cánh cửa còn chưa kịp đóng lúc Trợ Lý đi.
Tư Noãn Thiên nheo mắt lại tính toán, lại nhìn về hướng Hoa Tử Khiêm và Tư Noãn Thiên.
Bé không nhanh không chậm dùng đôi chân đầy thịt chặt nịt của mình chạy ra khỏi phòng.
Tư Noãn Thiên nhìn thì giống như là thua về chị gái về mọi mặt, nhưng thật sự không phải vậy... bé còn ngang tàn bướng bỉnh lém lĩnh gấp hai lần Tư Noãn Thương.
Chỉ là lúc còn ở Rose, bé không muốn làm mẹ Noãn Noãn buồn, nên giả khù khờ ngu ngơ một chút mới tốt nha.
Tư Noãn Thiên dựa theo trí nhớ của bé mà đi xuống.
Chính là trên đường đi xuống dưới, hoàn toàn không có bất kỳ người nào cản trở bé.
Tư Noãn Thiên nhếch mép trong lòng thầm vui mừng nói.
" Chị hai thân mến của em, lần này em sẽ là người truy baba trước chị hai. "
Vừa suy nghĩ xong, môi bé câu lên nho nhỏ vui sướng.
Tư Noãn Thiên không chần chừ mà ra ngoài, nhìn trong chiếc cặp sau lưng nho nhỏ mà bé chuẩn bị lấy mấy tờ tiền của nước J ra bắt xe đi đến địa chỉ mà Tư Noãn Thương cho bé.
Lúc đầu, bác tài xế hơi lo lắng nên nói.
" Cháu nhỏ ơi! Còn bé cháu nên về nhà đi. " nhìn thôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-no-le/1247012/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.