Bệnh Viện.
Hoa Tử Khiêm hít một hơi sâu mới bước vào trong phòng bệnh.
Hoa Tử Linh đang yên lặng say giấc, gương mặt của già nua của ông giờ đây càng thêm nhợt nhạt.
Hoa Tử Khiêm tay nắm chặt thành quả đấm nhìn chằm chằm Hoa Tử Linh, nói anh say anh chịu vì anh đã bỏ đi để ông lại một mình.
Hiện tại...
Hoa Tử Khiêm vốn còn đang tự trách mình, còn chìm đắm trong sự oán trách thì một giọng nói khàn khàn già nua chứa đựng sự khó chịu trong đấy vang lên.
" Nghiệt tử! Tao còn nghĩ mày không chịu về!? "
Hoa Tử Linh hai mắt nhăn nheo của ông nheo lại chặt nhìn chằm chằm Hoa Tử Khiêm.
Hoa Tử Khiêm mím môi.
" Ông nội... "
" Mày còn biết tao là ông nội mày à? Tao đã già đến tuổi này mà mày còn định lêu lỏng bên ngoài đến khi nào? "
" Con... con xin lỗi... " Hoa Tử Khiêm cúi đầu.
Hoa Tử Linh hít một hơi sâu.
" Cháu dâu tao đâu? "
"... " Hoa Tử Khiêm im lặng.
Hoa Tử Linh nhìn cũng biết, ông không nhắc đến nữa mà nói.
" Ta già cả rồi, về thì lo cho công ty... " không còn xưng mày tao nữa mà thành xưng ta... bởi vì ông biết hiện tại mình đang cần Hoa Tử Khiêm.
Hoa Tử Khiêm biết rõ cũng không vạch trần, chỉ đứng đó nhìn ông.
" Con sẽ ở lại, ông yên tâm. "
Lần này về hơi gấp, nhưng nếu không về thì không chừng...
" Thôi đi đi, đi ra ngoài đi ta muốn ngủ. "
Hoa Tử Khiêm đi ra ngoài, anh đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-no-le/1247011/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.