Nhạc Trúc Hạ trong lòng khẽ vui mừng nhưng vẫn còn có một chút tia gì đó đau lòng mà nhìn Nhạc Gia Lâm. Mặc dù cô rất muốn ra khỏi nơi này nhưng không phải bằng cái lí do rách nát đó.
Là ai làm chứ? Tại sao phải bắt đi lau dọn hậu quả của Nhạc Y Giang gây ra?
Vừa sinh ra cô bị ném xuống đất, bị quăng cho ông bà nội tham tiền kia nuôi, năm lên hai thì bị đưa về Nhạc gia ở thành phố, bị đánh đập, bị hành hạ bóc lột, năm lên mười bị dụ ép kí vào đơn chuyển nhượng tài sản.
Cô không kí liền bị bọn họ dùng cây đánh đập suýt thì gãy tay. Còn bị bỏ đói, khiến cho có một giai đoạn cô ốm đến lòi cả xương ra, trông khó coi vô cùng.
Nhạc Trúc Hạ tự nghĩ, rốt cuộc mẹ cô yêu Nhạc Gia Lâm chỗ nào? Một kẻ bất tài vô dụng lại còn tham lam!
- Về cuộc giao dịch này, tôi chấp nhận với Nhạc tổng!
Tần Việt vừa dứt câu, cả ba người Nhạc Gia Lâm ai nấy cũng đều thở phào nhẹ nhõm, khóe môi không nhịn được mà cong lên thêm vài phần. Đắc ý chưa được bao lâu thì đã nghe Tần Việt cất giọng trầm thấp lên nói:
- Nhưng tôi có một điều kiện!
Nhạc Gia Lâm bây giờ làm gì mà còn tâm trạng quan tâm đến điều kiện điều kiết gì nữa. Ông ta không ngừng mơ mộng trong đầu mình về viễn cảnh vinh hoa phú quý, tiền chất thành đống mà tiêu xài không tiếc tay nên không chút mảy may nghi ngờ mà nhìn Tần Việt đáp giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-no-le-cua-tan-thieu/426611/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.