Nhạc Gia Lâm bị Nhạc Trúc Hạ nói đến bản thân ông không còn biện pháp nào biện minh cho hành động vô nhân tính của ông lúc trước. Lại nhớ về người vợ quá cố Mộng Dao kia, ông liền cảm thấy bản thân thật có lỗi!
Tư Tuyết ngồi nhìn sang Nhạc Gia Lâm, trong lòng như bị hàng ngàn con kiến chích, kể từ lúc ông ngoại tình cho đến nay đã mấy chục năm, bà ở bên ông ta, không than thở, không trách móc, chịu biết bao nhiêu nhục nhã, thiệt thòi mà giờ đây ông ta lại dám trưng ra cái bộ mặt đau lòng với con ả thấp hèn kia sao?
Tư Tuyết hai mắt đỏ ngầu tức giận, chỉ tay vào mặt Nhạc Trúc Hạ nói.
- Con khốn! Mày ăn nói cho cẩn thận vào! Hôm nay mày cũng to gan phết đấy! Dám ăn nói hàm hồ, xem hôm nay bà đây có đánh chết mày hay không!
Bàn tay giơ lên cao, chưa kịp rơi xuống mặt Nhạc Trúc Hạ, đã nghe một tiếng thét vang vội của Tư Tuyết.
- A.....tay.....tay của tôi.....đau....
Tần Việt nắm chặt tay của Tư Tuyết, hung hăng bóp mạnh, ở bên ngoài có thể nghe rõ " Rốp ", tiếng xương bị vỡ vụn bên trong.
Nhạc Y Giang hai mắt ửng đỏ sợ hãi khi nhìn thấy mẹ mình bị như thế, cô ta quay sang nhìn Nhạc Trúc Hạ quát.
- Chị là đồ ác độc ăn cháo đá bát! Chị...chị còn không mau kêu Tần Tổng buông tay mẹ tôi ra nhanh lên!
Nhạc Trúc Hạ mặt không biểu tình nhìn cảnh tượng này, vừa cất giọng lạnh lùng mà nói:
- Tôi có thể ra lệnh cho Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-no-le-cua-tan-thieu/426612/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.